- Đều tại ngươi.
Sau khi hai người rời khỏi cái nhà vui chơi kia một đoạn , Lý Minh Nguyệt mới dám ngẩng đầu lên , nhìn hắn gắt giọng nói.
- Còn không phải do ngươi kéo ta ?
- Ta ....!
Hạo Thiên cười cười nhìn nàng.
Vừa rồi tình huống đúng là do hắn xúc động.
Nhưng mà cũng không thể cứ như vậy nhận túng a.
- Được lần đầu là do ta.
Nhưng lần thứ hai đâu ?
Lý Minh Nguyệt thấy hắn không chịu nhường mình một chút , thế là nàng cũng nổi lên tính khí.
- Lần hai là do tai nạn.
Thật sự.
- Vậy ...!Vậy sao lúc đó tay ngươi còn ở trên ngực ta ....!
- .....!
Thấy Hạo Thiên lần đầu nhận khó , Lý Minh Nguyệt trong lòng có chút vui vẻ , sau đó hỏi :
- Cảm xúc thế nào ?
Hạo Thiên nghe nói lập tức nghĩ tới vừa rồi mò mò bộ ngực của nàng cảm giác , không chút nghĩ ngợi bật thốt ra :
- Không tệ a , mềm mại .....!
Nhưng ngay sau đó hắn kịp hãm lại , Lý Minh Nguyệt cô nàng này đây là đang đùa bỡn hắn.
- Sao không nói tiếp.
Sắc lang.
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng.
- Cũng không phải lần đầu tiên , có gì đáng nói.
Hơn nữa ngươi ngực lại bé như vậy ....!
Hạo Thiên trong đầu không khỏi nhớ tới Hàn Tuyết , nhớ tới bộ đôi hung khí của nàng.
Nhìn nhìn Lý Minh Nguyệt bộ ngực , mặc dù cũng không phải rất bé , nhưng cùng cái kia đôi hung khí so sánh , thật sự là cách xa một trời một vực.
Lý Minh Nguyệt không ngờ tới hắn lại nói như vậy , cúi xuống nhìn chính mình bộ ngực , nàng cảm thấy cũng không thua kém bạn cùng tuổi a.
- Hạo Thiên ngươi không biết xấu hổ , lưu manh , vô lại .....!
Nàng chỉ chỉ vào hắn nói.
Tên này bình thường ăn nàng đậu hũ cũng thôi đi , hiện tại lại mở miệng ra chê bai ? Từ nhỏ tới lớn làm con ngoan trò giỏi nàng nhất thời không tìm ra câu nào để mắng chửi hắn , chỉ có thể nói hắn vô lại , lưu manh .....!
Hạo Thiên mỉm cười xấu xa nhìn nàng , nhẹ giọng hỏi :
- Tiểu Nguyệt Nguyệt , tin hay không hiện tại ta liền giở trò lưu manh.
- Ngươi ....!Ngươi làm gì ?
Lý Minh Nguyệt thấy hắn mỉm cười xấu xa đồng thời thân thể không ngừng dán sát về phía mình , nàng không khỏi sợ hãi lùi về phía sau vài bước.
Cái này có thể là nơi công cộng a , nếu như hắn thật sự giở trò lời nói , như vậy nàng làm sao còn mặt mũi gặp người.
- Không phải ngươi nói ta lưu manh sao ? Ta liền lưu manh cho ngươi thấy.
Hạo Thiên thấy nàng sợ hãi dáng vẻ , không ngừng lùi về phía sau.
Trong lòng không khỏi thầm cười trộm " Cô nàng , chỉ bằng ngươi cũng dám đùa bỡn ta ."
Lý Minh Nguyệt cứ lùi lại phía sau một bước là Hạo Thiên lại tiến lên một bước , giữ khoảng cách thật gần với nàng.
Cứ như vậy vài bước thì nàng không lùi được nữa , bởi vì nàng phía sau đã kịch tường.
Hạo Thiên hai tay chống tường , tà tà cười nói :
- Tiếp tục a , vừa rồi không phải rất hăng hái sao ?
Hai người khuôn mặt cách nhau chỉ vài centimet , chỉ cần nhúc nhích một chút là sẽ chạm vào nhau.
Lý Minh Nguyệt khuôn mặt ửng đỏ , trái tim nhỏ gia tốc đập mạnh.
Nàng vì để giữ khoảng cách giữa hai người , hai tay không khỏi chống lấy ngực hắn.
Thật gần thật gần nhìn lấy khuôn mặt soái khí của hắn , nàng trong lòng còn có một loại cảm xúc muốn nhẹ hôn hắn một cái.
Bất quá loại cảm xúc này rất nhanh bị nàng đè nén xuống.
- Hạo Thiên , chỗ này là nơi công cộng , có rất nhiều người đâu.
Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút , phát hiện có không ít người đang nhìn về phía mình.
Hắn cũng có chút cảm giác xấu hổ , vì vậy hai chân không khỏi lùi về phía sau một bước.
Đưa tay khoác lên vai nàng , cười nói :
- Tốt , không trêu chọc ngươi.
Hiện tại muốn đi chỗ nào a.
Lý Minh Nguyệt thở ra một hơi.
Nghĩ nghĩ chốc lát , nói :
- Ta muốn đi làm tóc.
Hạo Thiên có chút kỳ quái , hỏi :
- Không phải nói đi chơi sao ?
- Nhưng mà ta hiện tại muốn đi làm tóc.
Hiện tại tóc đều dài như vậy , quá xấu rồi.
- Tốt.
Lý Minh Nguyệt kỳ thật là muốn tìm chỗ nào đó bình phục lại trong lòng sóng gió.
Bởi vì nàng phát hiện , Hạo Thiên tên này hoàn toàn không biết xấu hổ.
Cư nhiên ban ngày ban mặt , giữa nơi đông người cũng dám đối với mình làm ra hành động thân mật.
Như vậy hành động để cho nàng một cái da mặt mỏng tanh nữ sinh làm sao có thể chịu đựng nổi.
Hiện tại còn có vài người đang không ngừng nhìn về phía mình cười cười đâu.
..........!
- Khi nào xong gọi điện cho ta a.
Ta ra ngoài chốc lát.
Hạo Thiên nhìn Lý Minh Nguyệt nói.
Hắn đã chờ đợi nàng làm tóc trong cái tiệm này hơn một tiếng , hiện tại đang cảm thấy vô cùng buồn chán đâu.
Nữ nhân a , làm đẹp công việc thường là tiêu tốn vô số thời gian.
Nếu như nam nhân lời nói , ra quán cắt tóc chỉ mười , mười năm phút là xong thì nữ nhân thời gian này phải kéo dài tới vài tiếng.
Các nàng còn uốn ép nhuộm gội các kiểu , còn làm móng tay móng chân , nói chung là vô cùng mất thời gian.
Hạo Thiên sau khi rời khỏi quán làm tóc thì đi tới cách đó không xa một cái siêu thị.
Gọi là siêu thị nhưng thật ra là giống một quầy tạp hoá , bán các loại vật phẩm sinh hoạt hàng ngày.
- Còn mở cửa không cô ?
Hạo Thiên nhìn đứng trong quầy tính tiền một người bán hàng hỏi.
Sở dĩ hắn hỏi vậy bởi vì hiện tại đã là khá muộn , hơn nữa cửa quán đồ vật đã toàn bộ dọn vào bên trong.
Cánh cửa cũng chỉ mở hờ hờ.
Bán hàng là một cái trung niên bác gái , dáng vẻ rất hiền lành , dễ gần.
Bác gái này nhìn Hạo Thiên vài