Lý Minh Nguyệt nghẹn ngào khóc nức nở , rơi lệ đầy mặt , thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
- Khóc lóc cái gì.
Ta cũng không có đánh ngươi.
Hạo Thiên trong lòng phiền muộn , rất là không vui nói :
- Có lầm hay không , nãy giờ toàn là ngươi đánh ta a.
- Ô ô ô.
.
.
Lý Minh Nguyệt khóc lớn tiếng hơn , giống như chịu ủy khuất cực lớn.
- Khóc khóc khóc , khóc * nhà ngươi.
Hạo Thiên vỗ tay xuống bàn, tâm tình trở nên không tốt.
Tức giận nói :
- Để ngươi sống thoải mái như vậy , ngươi còn muốn trèo lên mái nhà lật ngói ?
Hắn thật không nghĩ tới vì cái gì nàng đột nhiên như vậy , không có thể hiểu được.
- Ta không phải loại kia ham tiền nữ nhân.
Lý Minh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn quát.
- Ham tiền nữ nhân ?
Đây chính là nàng nổi điên lý do?
- Tốt tốt tốt.
.
.
Ngươi không phải , không phải , đừng khóc.
Hạo Thiên nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt , sau đó ở trên mặt nàng hôn nhẹ một cái , cười nói :
- Nhìn a , trên mặt phấn son cũng nhoè nhoẹt hết.
Lý Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn , hai mắt còn rưng rưng nước mắt :
- Ta thật sự không phải là xấu nữ nhân ....!
- Được , được.
Ngươi không phải ....!
- Ta không cần tiền của ngươi ...!
Ở nàng trong lời nói xấu nữ nhân có lẽ là loại kia nữ nhân , ham tiền tài vật chất.
Hạo Thiên lúc này có chút hiểu ra , nàng như vậy lời nói chắc có lẽ là do vừa rồi hắn nói cho tiền nàng.
Còn tiền thưởng gì gì đó.
Nhưng hắn hoàn toàn chỉ có ý tốt a.
Đưa tay kéo nàng vào lòng mình , Hạo Thiên cười cười nói :
- Ta chỉ là nghĩ ngươi đi thăm ba mẹ cần mua chút đồ , mà ngươi ở cạnh ta lâu như vậy , có lẽ cũng không có tiền bạc gì.
Baba ngươi không phải đang trong viện sao , cũng không thể đi người không vào thăm a.
Dừng dừng một chút , hắn nói tiếp :
- Tin tưởng ta , ta chỉ là quan tâm ngươi.
Lý Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt hắn , hỏi :
- Thật sự ?
- Tất nhiên a.
Ngươi nghĩ lung tung cái gì đâu.
Hạo Thiên đưa tay bấu bấu má nàng , cười nói :
- Ngươi nhìn ngươi a, nước mắt nước mũi tùm lum.
Xấu xí như vậy ta có thể không thích đâu nha.
- Ai cần ngươi thích ....!
Lý Minh Nguyệt đẩy hắn ra , bỏ lại một câu sau đó đứng dậy chạy vào phòng.
Có lẽ nàng là đi trang điểm lại.
Ngay từ đầu Hạo Thiên thật sự coi Lý Minh Nguyệt là một cái ham tiền nữ nhân.
Nhưng sau khi biết rõ trong nhà nàng tình hình cùng trong khoảng thời gian này ở chung , hắn cũng đã hoàn toàn hiểu được nàng một phần tính cách.
Lý Minh Nguyệt khá bình dị , không ưa thích những chỗ quá sang trọng , đồ vật quá đắt tiền.
Như kiểu nhà hàng cao cấp hay hàng hiệu gì đó nàng không dám mua , mặc dù không phải tiền nàng bỏ ra.
Nói thế nào đây , đơn giản là hiền thê thục mẫu một dạng.
Như nàng nói là Quần áo đắt hay rẻ cũng chỉ để mặc , còn ăn uống chỉ cần ngon miệng là được.
Không cần sang trọng hay cầu kỳ.
Điểm tính cách này của nàng khá giống với Hạo Thiên.
..........!
- Ngươi thật sự muốn đưa ta đi bệnh viện ?
Lý Minh Nguyệt đứng trước cửa xe hỏi.
Tên này mới vừa rồi còn nói không đâu.
Hạo Thiên gật gật đầu , đợi nàng lên xe rồi nói :
- Ta chỉ đưa ngươi tới cổng bệnh viện.
Ta không thích trong đó mùi vị.
.............!
Sau khi đưa Lý Minh Nguyệt tới bệnh viện , Hạo Thiên trên đường trở về thì thấy ở trạm xe buýt bên cạnh đường có một thân ảnh khá quen mắt.
Nàng tướng mạo thanh tú động lòng người đứng đợi xe , hơn một mét sáu dáng người , mái tóc đen nhánh buông xoã trên vai , tinh xảo khuôn mặt có chút hồng hồng.
Trên thân mặc một bộ màu hồng áo bó sát , phác hoạ ra hoàn mỹ dáng người , phía dưới là một cái váy ngắn che khuất nửa cái bắp đùi màu đen , dưới chân là một đôi vớ cao màu đen cùng một đôi màu nâu giày cao gót.
Nữ nhân này chính là Tiểu Anh hôm trước gặp trong tiệm tạp hóa.
Hạo Thiên nhận ra nàng , sau đó lái xe chậm rãi đi vào trạm xe buýt.
Đỗ trước mặt nàng.
Không thể không nói , Lamborghini đối với mọi người sức thu hút cũng không nhỏ.
Bốn xung quanh người đều đưa ánh mắt nhìn về phía chiếc xe.
Đối với hắn người vô cùng ánh mắt hâm mộ, Lăng Hiên nhìn ở trong mắt, nội tâm vẫn cảm thấy phi thường thoải mái.
Hạo Thiên từ trên xe đi xuống , sau đó ở Tiểu Anh nữ sinh kinh ngạc trong ánh mắt kéo ra tay lái phụ cửa xe nói :
- Mỹ nữ , có hay không cần đi nhờ xe ?
Tiểu Anh tên đầy đủ là Trương Tâm Anh , đại học năm nhất.
Bởi vì trong gia đình hoàn cảnh không được tốt , ba nàng sớm đã qua đời.
Còn lại hai mẹ con dựa vào nhau mà sống.
Nàng từ khi mười tám tuổi đã bắt đầu đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Sau đó bởi vì ngoại hình xinh đẹp cho nên được người giới thiệu cho làm người mẫu xe hơi.
Trương Tâm Anh hôm nay như thường lệ đi làm.
Từ nhà nàng tới địa điểm làm việc cũng khá xa , bình thường nếu đi xe taxi lời nói cũng gần một tiếng đồng hồ.
Nhưng bởi vì nàng tiết kiệm tiền nguyên nhân , cho nên thường đi hai trạm xe buýt.
Vừa rồi chiếc Lamborghini này xuất hiện trước mặt khiến nàng không khỏi nhìn nhiều hai mắt.
Mặc dù nàng làm người mẫu xe hơi nhưng cũng không được tiếp xúc với loại xe sang trọng này bao giờ.
Không có cách nào , người mẫu cũng là có phân loại đấy.
Giống như đại đa số người , nàng trong lòng không khỏi ước ao một chút , nhưng là rất nhanh nàng lại gạt bỏ cái suy nghĩ này đi.
Chính mình điều kiện nàng rất rõ ràng , hơn nữa bản thân nàng cũng không có ý định dựa dẫm vào ai.
Nhưng mà sau khi thấy người trên xe đi xuống nàng không khỏi kinh ngạc ngây người.
Bởi vì người này chính là hôm trước ở trong