- Hạo Thiên , dậy nha.
Cũng không biết bao nhiêu lâu sau , Trương Tâm Anh từ trong nhà chạy ra hô.
Vốn dĩ đang thiu thiu ngủ Hạo Thiên bừng tỉnh lại.
- Mau vào ăn gà nha.
Hạo Thiên nghe xong nàng nói , cười cười xấu xa nói
- Không được , gà cái này vẫn là chính ngươi ăn thôi.
Trương Tâm Anh vốn dĩ là không hiểu ra sao , còn nghĩ là hắn không thích thịt gà.
Nhưng khi nhìn đến hắn vẻ mặt xấu xa , mới phát hiện chính mình lời nói có chút mập mờ.
Nàng mặt mo đỏ ửng , trừng mắt nhìn hắn , nói :
- Ta nói là ăn thịt gà hầm.
Ngươi nghĩ gì thế?
- Là tự ngươi nói không rõ ràng , cái này cũng không trách ta được a.
Loại này gà chỉ có ngươi ăn quen thuộc.
Hạo Thiên cười nói.
Đồng thời còn hướng về phía nàng nháy mắt.
- Ngươi còn nói , tin hay không ta đánh ngươi.
Trương Tâm Anh đi tới , ở trên bắp tay hắn bóp một phát.
Tê ....!
Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Trương Tâm Anh là dùng sức thật là lớn , hắn có chút đau.
- Nhìn ngươi về sau còn điều không đùa giỡn ta.
Trương Tâm Anh mặc dù ngoài miệng nói như vậy , nhưng trong lòng mềm nhũn đấy.
Xoa xoa chỗ vừa bóp , hỏi :
- Có đau hay không?
- Có chút.
Hạo Thiên cười hắc hắc nói :
- Ngươi hôn ta một chút , nói không chừng liền hết đau.
- Nghĩ hay lắm ngươi.
Trương Tâm Anh lườm hắn một cái.
Bất quá vẫn nhảy lên , hai chân quắp lấy eo hắn , cả người treo trên người hắn.
Hôn môi hắn một cái.
Xong xuôi sau đó nàng lại tụt xuống , kéo tay hắn đi vào trong nhà.
....................................!
Bởi vì hiện tại cũng đã gần sáu giờ tối , cho lên ba người ăn luôn cơm tối.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, thoải mái.
Chỉ là Trương Tâm Anh một cái chân nhỏ ở cái bàn che lấp phía dưới , bất ngờ cọ xát Hạo Thiên chân.
- Ừm?
Hạo Thiên tự nhiên cảm giác được Trương Tâm Anh cử động , nhịn không được nhìn nàng một chút.
- Hì hì.
.
.
Trương Tâm Anh nội tâm vụng trộm cười , cảm thấy dùng chân cọ xát chân hắn , cảm giác rất là vui vẻ.
Đặc biệt là ở mẹ mình dưới mí mắt.
Nàng cảm thấy đặc biệt kích thích.
Trương Tâm Anh len lén liếc một cái mẹ mình , phát hiện đối phương chính là chăm chú ăn đâu , căn bản là không có chú ý tới nàng.
Cái này khiến nàng to gan hơn, chân nhỏ trực tiếp đặt ở Hạo Thiên trên đùi.
Hạo Thiên hai tay động tác nhất thời dừng lại , hắn vốn chỉ là coi là tiểu nha đầu này không cẩn thận đụng phải chính mình , không chút để ý.
Làm sao nghĩ tới nàng thế mà gan lớn đến tình trạng như thế , đem chân trực tiếp đặt ở trên đùi của mình ma sát.
Vài ngày không gặp , Trương Tâm Anh lá gan làm sao trở nên lớn như vậy? Ngay tại mẹ mình dưới mí mắt , câu dẫn hắn.
- Các ngươi đang làm gì ? Làm sao đều không ăn ?
Trương mẫu bỗng nhiên ngẩng đầu nói một câu , khiến cho Hạo Thiên cùng Trương Tâm Anh hai người giật nảy mình.
Cũng may nàng chỉ là nhìn thoáng qua , phát hiện hai người cũng còn không có ăn , nhìn Hạo Thiên hỏi :
- Hạo Thiên , có phải a di nấu ăn không hợp ngươi khẩu vị ?
- A di nău ăn rất ngon đâu.
Món món dậy hương thơm , tiểu tử nhất thời không biết ăn món nào trước.
Hạo Thiên giả bộ như tự nhiên nói.
Dưới mặt bàn Trương Tâm Anh cái chân kia để hắn cảm giác toàn thân khó chịu.
- Tới , a di lấy cho ngươi một cái đùi gà .Thử xem a di tay nghề thế nào.
Trương mẫu nói nói.
Sau đó xé cho Hạo Thiên một cái đùi gà hầm , đặt vào trong bát.
- Hì hì.
.
.
Ta cũng muốn ăn gà.
Trương Tâm Anh cười đối với Trương mẫu nói.
Dưới mặt bàn chân cũng không có dừng lại , đặc biệt là đang nói ăn gà thời điểm , mũi chân nhếch lên, trực tiếp đặt ở Hạo Thiên chỗ kia.
Lần này , Hạo Thiên đều nhanh sợ ngây người , toàn thân phảng phất trào lên một ngọn lửa nóng , nhịn không được hô một tiếng.
- Thế nào ?
Nghe được thanh âm của hắn , Trương mẫu nhìn hắn một cái.
- A di món này gà quá ngon rồi.
Ta đều ăn nhanh , quên cả là nó còn nóng.
Hạo Thiên mặt không đổi sắc , vội vàng giả bộ như hướng về thịt gà trên hít hít dáng vẻ.
Cái loại này tình huống một mặt phải chú ý Trương mẫu , một bên khác lại phải chịu đựng Trương Tâm Anh bàn chân ở dưới gầm bàn quấy rối , hắn thần kinh đều nhanh căng cứng , trên trán mồ hôi che kín.
.
- Nóng cũng chậm ăn chút gì , ngon cũng không thể sốt ruột , vẫn còn rất nhiều đâu.
Hơn nữa ngươi muốn ăn lời nói , tùy thời nói a di , a di làm cho ngươi ăn.
Trương mẫu không nghi ngờ gì , mỉm cười nhìn hắn nói nói , sau đó lại cúi đầu ăn cơm.
Hạo Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó trừng mắt liếc Trương Tâm Anh , ra hiệu nàng không cần làm loạn.
Trương Tâm Anh ngược lại là không chút nào sợ hãi , ngồi bên cạnh người giống như không phải mẹ mình vậy.
Còn đối với Hạo Thiên dí dỏm tinh nghịch nháy mắt.
Trương Tâm Anh rất hưởng thụ loại này mập mờ , tươi đẹp bầu không khí.
Đặc biệt là tại mẹ mình dưới mí mắt lén lén lút lút làm việc này, nàng thì càng sảng khoái.
Loại này cảm giác đặc biệt biến thái , người bình thường đều sẽ có , chỉ là che giấu rất kỹ , không dám biểu hiện ra mà thôi.
Có lẽ đây cũng là Trương Tâm Anh trong người biến thái một mặt đi.
Hạo Thiên lúc này không thể nào bình tĩnh được.
Trương Tâm Anh cô nàng này càng lúc càng quá đáng , hiện tại bàn chân không ngừng gảy gảy , cách hai lớp quần ma sát hắn tiểu huynh đệ.
Hạo Thiên một tay bắt lấy chân nàng , không cho nàng loạn xạ cử động.
Cảm nhận được trong tay mịn màng cảm giác , ngón tay ở trên chân nàng viết chữ :
- Ngươi lúc nào trở nên háo sắc như vậy rồi?
- Còn không phải bởi vì ngươi ?
Trương Tâm Anh bĩu môi , dùng khẩu âm nói :
- Vẩy tới người ta rồi cũng không chịu trách nhiệm , mấy ngày còn không tới gặp người ta , webchat thì không trả lời.
Làm hại người ta mỗi ngày đều nhớ ngươi , hơn nữa còn nhớ nó.
Hạo Thiên dở khóc dở cười , ở trên chân nàng tiếp tục viết chữ.
- Được rồi , đừng làm rộn.
Mẹ ngươi còn ngồi