Nửa giờ sau , Diệp Hồng Ngư chật vật ngẩng đầu lên , nàng khoé miệng còn có một tia chất lỏng màu trắng đục.
Hạo Thiên sờ lấy đầu nhỏ của nàng , cười nói :
- Không tệ.
Nếu như tiếp tục cố gắng , nhiều luyện tập một chút , tương lai ắt thành tài.
- Ngươi ....!
Gặp hắn như vậy chễ diễu , Diệp Hồng Ngư khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ.
- Cùng đi tắm một lần ?
Hạo Thiên cười hỏi.
Bất quá cũng không cần nàng đồng ý , cứ như vậy bế nàng vào nhà tắm.
Làm một trận tắm uyên ương.
Cái này môt lần tắm kéo dài gần một giờ.
Tại sao tắm như vậy lâu ? Nguyên nhân rất đơn giản.
Vào nhà tắm sau khi Hạo Thiên thú tính nổi lên , ở bên trong cùng nàng tới một lần nữa trao đổi nhân sinh.
Diệp Hồng Ngư lúc đầu là kịch liệt phản đối đấy , bất quá ở hắn không ngừng khiêu khích , cuối cùng tiếng phản đối biến thành tiếng rên rỉ dâm đãng.
Lúc kết thúc công việc Hạo Thiên vẫn là bế nàng tới giường , sau đó nằm ôm lấy nàng.
- Đã ta lấy đi ngươi lần đầu , như vậy đi.
Ngươi cho ta số tài khoản , ta chuyển cho ngươi chút tiền.
Diệp Hồng Ngư thân thể mềm nhũn , nghe hắn nói sau khi nàng không hiểu sao lại có một chút cảm giác thất lạc.
- Ngươi muốn bao dưỡng ta ?
- Tùy ngươi hiểu sao thì hiểu.
Nếu như ngươi đồng ý , ta cũng không ngại.
Hạo Thiên tùy ý nói.
Hiện tại bị nam nhân bao dưỡng nữ nhân người không ít.
Nam nhân bị có tiền nữ sinh cũng không thiếu.
Nói chung cái này thời đại , tiền tài mị lực vô cùng lớn , đúng như câu nói có tiền mua tiên cũng được.
- Tốt.
Ta đồng ý.
Diệp Hồng Ngư thở dài gật đầu.
Sau đó thấy Hạo Thiên vẻ mặt không chút nào biến hoá , không khỏi hỏi :
- Ngươi giống như không có chút nào bất ngờ ?
- Bất ngờ ?
Hạo Thiên bật cười , nói :
- Có cái gì phải bất ngờ.
Thời buổi này chính là như vậy , không có tiền thì sống không được.
Diệp Hồng Ngư gật đầu.
Hiển nhiên là nàng đồng ý với câu nói này của hắn.
- Ngươi chuẩn bị như thế nào bao dưỡng ta ?
Hạo Thiên không có trả lời , mà là hỏi ngược lại.
Hắn cũng chưa bao giờ bao dưỡng người khác , làm sao biết làm thế nào.
Vậy lên cứ để nàng mở điều kiện , không quá đáng lời nói vậy thì đồng ý.
Dù sao mình cũng là nam nhân đầu tiên của nàng.
- Ngươi muốn như thế nào ?
Diệp Hồng Ngư suy nghĩ trong chốc lát , nói :
- Một tháng một vạn tiền bao dưỡng.
Ta ở cùng ngươi ba năm.
Ba năm sau khi ta ra trường , ngươi cần thiết phải cho thêm ta một trăm vạn.
- Chỉ có như vậy ?
- Cuối cùng một cái là ta sẽ chỉ phục vụ những thứ này cho mình ngươi.
Ngươi không được phép đưa ta cho người khác chà đạp.
- Tốt.
Hạo Thiên gật đầu đáp ứng.
Diệp Hồng Ngư loại này cấp bậc sánh ngang với nữ thần , một vạn một tháng là hắn kiếm lời.
Hơn nữa trải qua vừa rồi tưới tắm , nàng hiện tại mị lực bắn ra bốn phía.
Thoả thuận xong sau đó , hai người cứ như vậy im lặng nằm ôm nhau.
Diệp Hồng Ngư giống như không thích hợp loại này không khí , nàng mở miệng nói :
- Hạo Thiên , ngươi không thắc mắc tại sao ta lại như vậy ....!
- Ngươi không ngại lời nói , có thể nói ra một chút.
Hạo Thiên mỉm cười , hắn hiện tại cũng không vội vàng gì.
Hầu tử đám người kia sớm đã trở về trường học.
- Ta vốn dĩ là ngoại ô người.
Cha mẹ mấy năm trước tai nạn qua đời , trong nhà vốn dĩ cũng không khá giả gì.
Cha mẹ qua đời sau trong nhà kinh tế càng thêm khó khăn , ta mấy năm này vừa học vừa làm công , kiếm tiền sinh hoạt cho ta cùng muội muội.
- Ngươi có lẽ không biết , vừa học vừa làm công , thu thập cũng không được bao nhiêu.
Theo ta cùng muội muội học cao lên , nó hoàn toàn không đủ chi tiêu.
Một năm này ta vay mượn tất cả những chỗ có thể vay mượn ( không phải nặng lãi ) , cũng chỉ chèo chống được tới tháng trước.
Ta không còn cách nào , nghe một cái bạn học rủ rê , mới đi tới bước đường này.
- Ngày hôm nay ta suy nghĩ rất lâu , cuối cùng mới đi tới chỗ này làm việc.
Không nghĩ tới ngày đầu tiên gặp được ngươi.
Nói đến đây Diêp Hồng Ngư không nhịn nổi nữa , ủy khuất nước mắt tràn mi.
Hạo Thiên trong lòng cũng cảm thán không thôi.
Một nữ sinh bị hiện thực ép tới bước đường này ....!Hiện thực a ...!
Cảm khái một chút , sau đó Hạo Thiên đưa tay gạt nước mắt cho nàng , cười nói :
- Ít nhất sau này cuộc sống của ngươi sẽ tốt hơn so với trước.
Ta chắc chắn.
- Cảm ơn ngươi.
Diệp Hồng Ngư câu cảm ơn làm Hạo Thiên không khỏi xấu hổ.
Bản thân mình lấy đi lần thứ nhất của nàng , lại bao dưỡng nàng.
Nàng ngược lại lại đi cảm ơn mình , này nói ra làm sao cảm thấy vô cùng kỳ quái đâu ?
Hạo Thiên có chút xấu hổ , lấy điện thoại chuyển cho nàng hai mươi vạn.
Nhìn xem điện thoại di động thông báo tài khoản , Diệp Hồng sững sờ , hỏi :
- Hai mươi vạn , ngươi cho ta nhiều như vậy ?
Hai mươi vạn đối với Diệp Hồng Ngư mà nói là một cái con số vô cùng lớn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới , một ngày mình lại có nhiều tiền như vậy.
- Từ bây giờ ngươi không cần khó khăn vì tiền.
Sau này nếu như tiêu sài hết cứ nói với ta.
Ta sẽ lại chuyển cho ngươi.
Hạo Thiên ở trên trán nàng hôn một ngụm , nói.
Diệp Hồng Ngư nữ sinh này quá khổ cực rồi.
- Ngươi không sợ ta nhận tiền rồi bỏ trốn ?
Diệp Hồng Ngư bỗng nhiên mỉm cười nói.
Từ khi cùng nàng gặp gỡ tới bây giờ , Hạo Thiên có thể khẳng định đây là nàng chân thành nhất , tự nhiên nhất một nụ cười.
- Chạy trốn ? Như vậy coi như ta con mắt không dùng được.
Đồng thời cũng là một tên ngu ngốc , để nữ nhân cho lừa gạt.
- Cảm ơn ....!Cảm ơn ngươi.
Hạo Thiên mỉm cười xấu xa nói :
- Muốn cảm ơn ta lời nói , như vậy ngươi cố gắng một chút là