- Nhanh đi dọn dẹp phòng.
Hạo Thiên tức giận nói.
- Hầu tử ngươi mẹ nó giặt lại chăn mền cho ta.
Dâm tặc vừa trừng mắt vừa nói.
Hầu tử lập tức không vui , xụ mặt nói :
- Ta dựa vào , ta đều bị thương như vậy nặng các ngươi liền không an ủi một chút ta ? Có hay không nhân tính a! !
- Ngươi mẹ nó lại hô.
Có tin ta hay không lão tử đập chết ngươi.
Bàn tử vẻ mặt tức giận đá đá chính mình dính máu cái chăn trắng nói.
Giường của hắn chính là vị trí chính thức của vụ hung án vừa rồi.
Thiệt hại tất nhiên là lớn nhất.
Hầu tử trong nháy mắt im miệng.
Bắt đầu ở trong phòng dọn dẹp.
Không có cách nào , đối với Bàn tử uy hiếp hắn hoàn toàn sợ hãi.
Nhớ lần trước hắn bị Bàn tử một thân thịt mỡ hơn một trăm cân đè lên người đánh.
Loại kia muốn lòi ruột cảm giác vẫn còn mới mẻ.
Loay hoay một lúc , sau đó Hạo Thiên chuông điện thoại vang lên.
Bất quá hắn còn chưa kịp lấy điện thoại thì tiếng chuông im bặt.
Lấy ra xem xét một chút.
Trong lòng cũng có chút bực bội.
Ngươi gọi thì gọi nha , nháy máy có cái gì ngoạn ý.
Mở khoá vừa nhìn thì thấy là Diệp Hồng Ngư cuộc gọi nhỡ.
Hạo Thiên nhìn điện thoại , chợt nhớ tới kể từ lần kia về sau , hiện tại đã rất lâu không có liên hệ cái này bao dưỡng Diệp Hồng Ngư.
Mặc dù hai người lúc trước vượt qua một cái mỹ diệu thời gian hai giờ , nhưng cái kia thời gian Hạo Thiên hiển nhiên cũng không có tận hứng.
Lúc trước muốn tìm tới nàng đại chiến một trận nữa nhưng mà quên mất.
Nghĩ nghĩ , hắn liền cho nàng gọi điện thoại lại.
Diệp Hồng Ngư bởi vì gia cảnh không tốt.
Ngày bình thường , bạn học đi ra ngoài chơi , liên hoan , ăn uống ....!nàng lại yên lặng học tập trong ký túc xá , hoặc là ở trong tiệm sách , chăm chỉ đọc sách.
Nhưng đã trải qua một lần kia về sau , cái kia phá thân đau đớn khiến nàng không chút nào quên , nàng cũng đem Hạo Thiên người này nhớ kỹ tại trong lòng.
Thời gian gần đây nàng liền thường một mình ngẩn người , ngây ngô suy nghĩ chốc lát , trên mặt liền không nhịn được đỏ bừng lên.
Mỗi lần nhớ tới hôm đó sự kiện , nàng lại nhớ tới bao dưỡng chính mình người kia.
Nhưng nàng càng nhớ , người kia lại giống như không có chút nào muốn gặp nàng dấu hiệu.
Điện thoại không , tin nhắn không.
Không ít lần nàng cầm điện thoại ý định gọi điện thoại cho hắn.
Nhưng là cuối cùng vẫn từ bỏ.
Diệp Hồng Ngư lúc này đang ở trong ký túc xá.
Nằm trên giường ngẩn người.
Vừa rồi một thời khắc kia nàng nhấn xuống nút gọi , gọi điện cho Hạo Thiên.
Nhưng chỉ là vài giây sau đó , xấu hổ , ngượng ngùng khiến nàng vội vàng dập máy.
Reng reng reng ....!
- A
- Hồng Ngư ngươi làm sao ?
Diệp Hồng Ngư bỗng nhiên kêu lên một tiếng , khiến ba cái khác bạn cùng phòng hiếu kỳ hỏi.
- Không có gì ...!Không có gì.
Diệp Hồng Ngư vội vàng lắc đầu nói.
Sau đó kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
Là hắn gọi tới.
Cái kia bao dưỡng chính mình người gọi tới.
Hít thở sâu một hơi.
Bình loạn chính mình tâm thần , nàng mới dám nghe điện thoại.
- Hạo Thiên ?
- Ân ...!Xem ra ngươi vẫn còn nhớ ta.
Ta nghĩ ngươi quên mất rồi đây.
Nghe được bên kia trêu đùa thanh âm , Diệp Hồng Ngư luống cuống nói :
- Không có ...!Ta không có quên.
- Vậy nhớ ta sao ?
- N..
nhớ ....!
Nàng khẽ cắn môi nói.
Thanh âm nhỏ bé vô cùng.
- Ngươi hiện tại ở ký túc xá sao ? Ta đến tìm ngươi.
- Ta không ở ký túc.
Mà ở nhà trọ.
Diệp Hồng Ngư không biết nghĩ như thế nào , lại nói chính mình ở nhà trọ.
- Cái kia tốt , cho ta địa chỉ a.
Chúng ta một giờ sau gặp.
- Tốt ....!
Ngắt điện thoại sau đó , Diệp Hồng Ngư trong đầu chỉ có một cái suy nghĩ.
Hắn muốn tới , hắn muốn tới.
...........................................!
Một giờ sau.
Hạo Thiên lái xe đi tới Thành đô Trường cao đẳng.
Ngoại trừ lần trước cùng Hầu tử đám người đi tới phụ cận , đây còn là lần đầu tiên hắn một mình đi tới nơi này.
Thành đô trường cao đẳng cùng Thành đô trường đại học là hai trường tốt nhất trong số những trường đại học cùng cao đẳng ở thành đô.
Cái này hai nơi đào tạo ra không ít những nhân tài.
Có xí nghiệp gia , có giáo sư tiến sĩ ...!
Mặc dù vậy nhưng Hạo Thiên lái Lamborghini đi trên đường cũng khiến không ít người chú ý.
Không có cách nào , loại này cao cấp xe thể thao , không phải nơi nào cũng có , không phải ai cũng mua được.
Dựa theo bản đồ trên điện thoại , rất nhanh Hạo Thiên liền đi tới Diệp Hồng Ngư nhà trọ bên dưới.
Này nhà trọ cùng trường học cách nhau gần một kilomet.
Là một toà có phần cũ kỹ nhà cao tầng.
Ngồi trên xe , hắn gọi điện thoại cho nàng.
Rất nhanh liền có người bắt máy , loa điện thoại truyền ra Diệp Hồng Ngư thanh âm.
- Hạo Thiên , ngươi tới rồi.
- Hồng Ngư , ta ở dưới cửa nhà trọ a.
- Thật sao? Cái kia ta liền xuống.
Trong nhà trọ Diệp Hồng Ngư nghe được Hạo Thiên nói ở ngay tại nàng nhà trọ bên dưới về sau , vội vàng ngắt điện thoại sau đó từ trên lầu chạy xuống dưới.
..................................................!
Diệp Hồng Ngư đứng ở cửa nhà trọ , tay cầm điện thoại di động , ánh mắt không ngừng đảo quanh bốn phía quan sát.
Hạo Thiên nhìn thấy nàng sau khi , hắn khẽ cười một sau đó nháy nháy đèn xe.
Diệp Hồng Ngư nhìn thấy đèn xe nháy lên , nàng chỉ liếc qua một chút rồi sau đó lại không tiếp tục để ý.
Ánh mắt tiếp tục đảo quanh tìm kiếm Hạo Thiên thân ảnh.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới này màu đen cái xe thể thao nhưng là của Hạo Thiên.
Ở trong xe Hạo Thiên thấy nàng dáng vẻ , bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Sau đó mở ra cửa xe hô lên :
- Hồng Ngư , bên này.
Diệp Hồng Ngư thấy được Hạo Thiên sau , vội vội vàng vàng chạy tới.
Tới nơi , nàng thở hồng hộc nói :
- Hạo Thiên.
- Ngốc nha đầu.
Cần gì vội vàng như vậy.
Hạo Thiên đưa tay xoa xoa đầu nàng , mỉm cười nói :
- Mau lên xe , chúng ta đi dạo phố.
....!
Sau khi lên thắt dây an toàn cho cả hai , Hạo Thiên lúc này mới nhìn đến Diệp Hồng Ngư trên người quần áo.
Nàng mặc vẫn là một bộ rất cũ kỹ váy áo bó sát màu xám nhạt.
Bên trên màu nhuộm đã có chút phai màu.
- Lần trước ta đưa tiền kia dùng hết a ?
Diệp Hồng Ngư liếc nhìn hắn một cái , sau đó đỏ mặt cúi đầu xuống.
- Còn ...!Vẫn chưa dùng hết.
- Vậy sao không mua một chút quần áo mới ?
- Ta muốn tiết kiệm ...!Hơn nữa này