Đô Thị Chi Tối Cường Tiên Tôn

Chương 37


trước sau



Một dòng khí lạnh phát ra từ trên người Trần Mặc, nhiệt độ quán ăn bỗng nhiên hạ xuống.

Tất cả bạn học đều cảm giác sau lưng lạnh băng, cảm nhận được sự lãnh lẽo từ ghế lên đến não, giống như thần linh nhìn xuống chúng sinh, quân vương nhìn xuống thiên hạ.

Ngay cả đầu trọc và những đàn em kia, cũng nhịn không được nhíu mày, nhìn về phía Trần Mặc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên đầu trọc Trương Hổ âm thầm kinh sọ: "Thằng nhóc này, khí tràng thật mạnh!"Trần Mặc thật sự tức giận, sát ý lạnh như băng dồn thẳng vào người Chu Hào, giờ phút này Chu Hào giống như được đặt vào trung tâm vòng xoáy, cảm nhận so với bạn học xung quanh, tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Chu Hào không có chút nghi ngờ nào, nếu như cậu ta dám nói nhiều thêm một câu, Trần Mặc sẽ ở trước mặt bao người giết chết cậu ta!Cho dù Chu Hào vẫn không phục Trần Mặc, nhưng bây giờ bắp chân cậu ta lại đang run lên, một câu cũng không dám nói.

Lúc này, bên ngoài lại tiến vào thêm năm, sáu tên thanh niên, vừa vào liền vây lấy xung quanh đầu trọc, một thanh niên có vết sẹo ở giữa lông mày trong đó hỏi: "Hổ ca, gọi các anh em đến làm gì?"Đầu trọc đứng lên, nhìn cha mẹ Tưởng Dao, không có ý tốt nói: "Có người không muốn tuân theo quy tắc của chúng ta, mày nói làm sao bây giờ?"Thanh niên kia lập tức vẻ mặt hung ác nhìn cha mẹ Tưởng Dao: "Vậy còn không đơn giản sao, quy tắc cũ!"Đầu trọc quay người, ánh mắt lại lộ ra sự hung ác: "Tôi hỏi lại lần cuối, một vạn một năm, có đưa hay không?"Mẹ Tưởng Dao âm thầm gấp gáp, tốc độ của mấy cảnh sát cũng quá chậm đi, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đầu.

Nhưng mà, dù như vậy, bà ấy cũng không tin những người này dám làm ra chuyện gì vô pháp vô thiên, hai người có bản tính trung thực, ngay thẳng, vẫn luôn tin vào bây giờ là xã hội pháp trị.

"Không đưa! Mấy người từ bỏ suy nghĩ này đi!"Bắp thịt trên mặt đầu trọc run rẩy, giơ tay lên nói: "Các anh em!"Hơn mười người thanh niên lập tức ào ạt đứng lên toàn bộ, đợi lệnh.

Cha mẹ Tưởng Dao bị dọa hơi lui về phía sau: "Mấy người muốn làm gì!"Tưởng Dao vẻ mặt lo lắng, ánh mắt quét tới quét lui giữa cha mẹ của cô ấy và những tên thanh niên kia, nhưng lại không có cách nào, cuối cùng, chỉ có thể cầu cứu nhìn Chu Hào.

Tất cả bạn học cũng rất khẩn trương, ngừng thở, người hơi nhát gan, thậm chỉ lộ ra vẻ hoảng sợ.


Ngay cả Trần Mặc, cũng tạm thời thu hồi uy áp, lạnh lùng nhìn đám người đầu trọc.

Chu Hào biết, lúc này cậu ta nên ra sân rồi.

"Đợi đã!"Chu Hào đột nhiên vượt qua đám người đi ra, thản nhiên bình tĩnh đi đến trước mặt đầu trọc, đưa

ra một điếu thuốc, mỉm cười nói: "Hổ ca, em tên là Chu Hào.

Em biết anh khẳng định không biết em, nhưng chắc hẳn anh biết cha em, đại lý thịt tươi Chu Kỷ, Chu Đại Phúc!"Đầu trọc nâng tay lên, dùng ở giữa không trung, không có nhận lấy điếu thuộc của Chu Hào, híp mắt, đánh giá Chu Hào: "Chu Đại Phúc? Chu đồ tể (*) ở đầu đường kia? Trái lại có chút quen biết với tao.

"(*) Người mổ thịtMột câu đã bị Trương Hổ nói toạc ra biệt hiệu của cha mình, Chu Hào có chút xấu hổ, nhưng may mắn Trương Hồ còn nhớ rõ cha mình, vậy là được rồi.

Chu Hào có chút đắc ý: "Không sai, chính là cha em!""Mày tìm tao có việc gì sao?" Trương Hổ có chút không kiên nhẫn nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hổ ca, chuyện hôm nay, có thể có tính như vậy không? Chỗ này nhà bạn học của em mở, còn xin Hổ ca cho chút thể diện!" Chu Hào cuời theo, nói.

Tay Trương Hổ dùng ở không trung, từ từ rơi xuống, đập vào trên mặt Chu Hào, "bốp bốp", nở nụ cười xán lạn nói: "Nể mặt mày đúng không?""Vâng, còn xin Hổ ca giơ cao đánh khẽ!" Chu Hào cố nén mùi thuốc lá gay mũi trên tay Trương Hồ, cười theo, nói.

Bàn tay Trương Hổ đột nhiên dùng sức, tát cho Chu Hào té ngã lăn trên đất, mắng: "Nể mặt mày? Mày cũng không tự soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn xem, mày Xứng sao? Ngay cả Chu đồ tể cha mày ở đây, còn không dám đòi mặt mũi với tao!""Hừ, đồ rác rưởi!"Trương Hổ nói xong, còn phun cho Chu Hào một ngụm nước miếng.

Mọi người nhất thời kinh ngạc không hiểu gì, vốn dĩ cho rằng Chu Hào lòng đầy tự tin ra mặt, báo ra tên cha mình, mà Trương Hổ cũng thừa nhận có quen biết cha Chu Hào, sao nói trở mặt liền trở mặt?Đây xem là cái gì? Có tính là chủ động đưa mặt lên cho người ta đánh không?Mặc dù bầu không khí hiện tại rất nặng nề, tình hình không hợp sẽ đánh nhau, nhưng vẫn có một vài bạn học, đối với hành vi của Chu Hào, kém chút nữa nhịn không được cười.

Trần Mặc cũng không nhịn được mà mỉm cười, thằng nhóc này là đến diễn trò hay sao?"Bốp!"Mẹ Tưởng Dao tức giận nói: "Đánh một đứa trẻ, có gì mà giỏi? Có năng lực thì hướng đến tôi này!".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện