Một dòng khí lạnh phát ra từ trên người Trần Mặc, nhiệt độ quán ăn bỗng nhiên hạ xuống.
Tất cả bạn học đều cảm giác sau lưng lạnh băng, cảm nhận được sự lãnh lẽo từ ghế lên đến não, giống như thần linh nhìn xuống chúng sinh, quân vương nhìn xuống thiên hạ.
Ngay cả đầu trọc và những đàn em kia, cũng nhịn không được nhíu mày, nhìn về phía Trần Mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên đầu trọc Trương Hổ âm thầm kinh sọ: "Thằng nhóc này, khí tràng thật mạnh!"Trần Mặc thật sự tức giận, sát ý lạnh như băng dồn thẳng vào người Chu Hào, giờ phút này Chu Hào giống như được đặt vào trung tâm vòng xoáy, cảm nhận so với bạn học xung quanh, tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Chu Hào không có chút nghi ngờ nào, nếu như cậu ta dám nói nhiều thêm một câu, Trần Mặc sẽ ở trước mặt bao người giết chết cậu ta!Cho dù Chu Hào vẫn không phục Trần Mặc, nhưng bây giờ bắp chân cậu ta lại đang run lên, một câu cũng không dám nói.
Lúc này, bên ngoài lại tiến vào thêm năm, sáu tên thanh niên, vừa vào liền vây lấy xung quanh đầu trọc, một thanh niên có vết sẹo ở giữa lông mày trong đó hỏi: "Hổ ca, gọi các anh em đến làm gì?"Đầu trọc đứng lên, nhìn cha mẹ Tưởng Dao, không có ý tốt nói: "Có người không muốn tuân theo quy tắc của chúng ta, mày nói làm sao bây giờ?"Thanh niên kia lập tức vẻ mặt hung ác nhìn cha mẹ Tưởng Dao: "Vậy còn không đơn giản sao, quy tắc cũ!"Đầu trọc quay người, ánh mắt lại lộ ra sự hung ác: "Tôi hỏi lại lần cuối, một vạn một năm, có đưa hay không?"Mẹ Tưởng Dao âm thầm gấp gáp, tốc độ của mấy cảnh sát cũng quá chậm đi, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đầu.
Nhưng mà, dù như vậy, bà ấy cũng không tin những người này dám làm ra chuyện gì vô pháp vô thiên, hai người có bản tính trung thực, ngay thẳng, vẫn luôn tin vào bây giờ là xã hội pháp trị.
"Không đưa! Mấy người từ bỏ suy nghĩ này đi!"Bắp thịt trên mặt đầu trọc run rẩy, giơ tay lên nói: "Các anh em!"Hơn mười người thanh niên lập tức ào ạt đứng lên toàn bộ, đợi lệnh.
Cha mẹ Tưởng Dao bị dọa hơi lui về phía sau: "Mấy người muốn làm gì!"Tưởng Dao vẻ mặt lo lắng, ánh mắt quét tới quét lui giữa cha mẹ của cô ấy và những tên thanh niên kia, nhưng lại không có cách nào, cuối cùng, chỉ có thể cầu cứu nhìn Chu Hào.
Tất cả bạn học cũng rất khẩn trương, ngừng thở, người hơi nhát gan, thậm chỉ lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ngay cả Trần Mặc, cũng tạm thời thu hồi uy áp, lạnh lùng nhìn đám người đầu trọc.
Chu Hào biết, lúc này cậu ta nên ra sân rồi.
"Đợi đã!"Chu Hào đột nhiên vượt qua đám người đi ra, thản nhiên bình tĩnh đi đến trước mặt đầu trọc, đưa