Sở trường Lưu nói xong, tức đến mức ném bộp điện thoại xuống.
Hà Hồng Bằng khóc không ra nước mắt, ban đầu nghe sở trường Lưu nhắc tới nhà họ Kim, ông ta còn không nghĩ ra rốt cuộc là nhà họ Kim nào, nhưng Vũ Châu, có thể gọi thần cho thị trưởng Hàn, gọi ngài ấy là chú Hàn, cả Vũ Châu chỉ có một nhà họ Kim, Kim Trung Nhuận, Kim lão tướng quân!Không, không thể nói là nhà họ Kim ở Vũ Châu, phải nói là nhà họ Kim ở tỉnh Hán Dương này!Cho dù là thị trưởng Vũ Châu gặp ngài Kim kia cũng phải cung kính gọi ngài Kim!Hà Hồng Bàng quay lại nhìn Kim Bội Vân đang thản nhiên, lúc này khóc không được, cười không xong, sắc mặt cực kỳ xuất sắc: “Kim! Kim tiểu thư, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mongmong cô rộng lượng không chấp kẻ hèn này mà tha cho tôi!”Lão già đã làm cảnh sát tám năm này nói xong câu cuối lại gào khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta không đắc tội nổi nhà họ Kim!Trương Hổ nhìn Hà Hồng Bằng đột nhiên gào khóc, vô cùng kinh ngạc, lại nhìn về phía Kim Bội Vân, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, cho dù lúc trước hấp hối đối mặt với Trần Mặc, hắn ta cũng không sợ như vậy.
Trần Mặc có thể làm nhiều nhất là đánh nhau, nhưng Trương Hổ tin có rất nhiều người đánh ác hơn hắn, hơn nữa, đây là thời đại của vũ khí nóng, có sủng, có máy bay, có xe tăng, vũ lực của một cá nhân đã không đáng nhắc tới.
Nhưng chỉ bằng một cuộc điện thoại có thể làm cho cảnh sát Hà đã qua nhiều sóng to gió lớn gào khóc, đấm ngực dậm chân xin tha thì cả đời Trương Hổ chưa từng gặp bao giờ.
Vì vậy, hắn ta đoán, gia thế sau lưng cô gái xinh đẹp này rất khủng bố!Loại người này, muốn bóp chết một kẻ như Trương Hổ, chắc chắn đơn giản như