Trần Mặc rời khỏi trường học, đột nhiên nghĩ đến hiện tại hắn ở nhờ nhà An Khả Duyệt, không khỏi đau đầu.Quê Trần Mặc ở huyện Phượng Sơn, cha Trần Căng Nghiệp làm phó thị trưởng của một trấn trực thuộc huyện Phượng Sơn, mẹ Lý Tố Phương phấn đấu làm tại tỉnh thành phố Hán Dương.Vì để Trần Mặc trong tương lai có thể thi đậu đại học tốt một chút, đặc biệt đưa Trần Mặc vào trường cấp 3 tốt nhất toàn tỉnh Hán Dương, trường cấp ba số 1 Vũ Châu.Đúng lúc nhà An Khả Duyệt là người bản xứ Vũ Châu nhận được tin tức, dưới sự mời mọc nhiệt tình của mẹ An Khả Duyệt - Mai Đình, Lý Tố Phương liền để Trần Mặc ở An gia, để có thể chăm sóc lẫn nhau.Nếu như là Trần Mặc kiếp trước, có cùng chung một mái nhà với cô gái mình thầm mến tự nhiên là điều cầu còn không được.Nhưng kiếp này, Trần Mặc đã biết bộ mặc của người An gia, thực sự không cách nào tiếp tục ở lại An gia.Huống chi vừa nãy, Trần Mặc còn lạnh nhạt An đại tiểu thư. Nếu bây giờ trở về An gia, không phải tự mình chuốc lấy khổ hay sao?"An gia là trở về không được rồi, hơn nữa ở An gia cũng không tiện cho việc tu luyện sau này, tốt nhất là ở bên ngoài thuê một phòng."Trần Mặc hạ quyết tâm, chuẩn bị đi xung quanh trường nhìn xem có phòng trọ nào thích hợp hay không.Nhưng sờ trong túi, số tiền sinh hoạt không nhiều, Trần Mặc không khỏi cười khổ.Lý Tố Phương biết tính cách công tử bột của Trần Mặc, cho nên quản tiền bạc của Trần Mặc vô cùng nghiêm khác, vì không để cho Trần Mặc tiêu sài bữa bài, tiền tiêu vặt mỗi tháng chỉ cho Trần Mặc một ngàn.Nếu như đối với học sinh bình thường, an ở đều ở An gia, một ngàn đã đủ nhiều, nhưng đối với Trần Mặc kiếp trước, còn không đủ một lần hắn đi karaoke.Từ lúc sinh ra đến bây giờ, đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần - Trần Mặc, lại đau đầu vì tiền.Nhưng mà, chút chuyện nhỏ này không làm khó được Trần Mặc.Hắn lập tức đi qua cửa hàng mua bút lông màu đỏ và giấy trắng, chuẩn bị vẽ mấy tấm bùa, mặc dù những tấm bùa này không công hiệu được một phần ngàn bản gốc, nhưng đối với những người bình thường trên Trái Đất mà nói, nó vượt xa những cây nhân sâm, thủ ô kia.Ở một chỗ yên tĩnh chế tạo ra mấy lá bùa, màn đêm đã buông xuống. Trần Mặc tìm một công viên có lượng người đi lại khác nhiều, bày hàng ở ven đường.Đèn sáng rực rỡ lên, một cậu thiếu niên mặc đồng phục, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở ven đường, trước người bày mấy tờ giấy rách, trên đó có ghi mấy chữ kỳ lạ như gà bới.Ông già, bà già, thanh niên, thiếu nữ đi ngang qua, nhìn thấy Trần Mặc đều rối rít chế nhạo, đầu năm nay, thật sự là thế phong nhật hạ (*), ngay cả học sinh cũng giả danh lừa đảo rồi sao?(*) Xã hội đang dần xuống cấp, trở nên tồi tệ hơnTrần Mặc chẳng quan tâm thái độ của những người này, tu luyện sáu trăm năm, đã sớm khiến đạo tâm của hắn vững như bàn thạch. Những lời