Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 109: Lần đầu tiên của Vũ Ngôn
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu tầm
Vũ Ngôn với mười hai thành nghị lực thoát khỏi "Ma chưởng" của Vu Tử Đồng, hắn vội vã trở về căn phòng nhỏ của mình, vừa tới phía dưới lầu hắn đã bóng hình xinh đẹp của Tăng Nhu đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, thấy vậy hắn bèn giơ tay vẫy vẫy nàng.
Tăng Nhu trông thấy vẻ mặt tươi cười hơn hở của hắn rồi lại nghĩ tới việc hắn vừa mới ở cùng Vu Tử Đồng thì trong lòng lại đau xót. Miệng nàng thì khẽ hừ một tiếng rồi làm bộ như không thấy hắn nhưng vẫn trộm liếc xuống chỗ Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn vừa mới vào tới cửa thì Tăng Nhu đã thay đổi một vẻ mặt khác hẳn, nàng đi tới bên cạnh hắn dịu dàng nói:
- Về rồi à? Có mệt không?
Vũ Ngôn thấy nét mặt tươi cười như hoa của nàng thì cũng yên tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với nàng, vì thế hắn mới nhẹ nhàng đáp:
- Xin lỗi Nhu Nhu. Chiều nay anh quả thật có chút việc bận, sau đó đúng lúc gặp được Tử Đồng.
Tăng Nhu "ừ" một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
- Em biết rồi, cũng không trách anh thì anh nói chuyện đó với em làm gì.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng đáp:
- Nhu Nhu, ngày mai chúng ta đã chính thức đi học rồi. Em cũng phải quay về ký túc xá ở, nhớ là bớt chút thời gian về nhà một chuyến. Đã lâu rồi em chưa về nhà.
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
- Anh đang muốn đuổi em đi có phải không?
Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi nàng một cái đáp:
- Anh sao dám đuổi em đi chứ. Anh chỉ mong ngày nào cũng được ở cùng em. Em biết mà, phải không?
Tăng Nhu cảm giác hơi thở nóng bỏng trên người hắn liền đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
- Da mặt anh dày quá vậy. Ngày mai bắt đầu đi học rồi, nếu không trở về ký túc xá ở thì cũng thật không tốt. Vả lại nếu nói cho ba và mẹ biết em với anh đã thành ra như vậy thì nhất định sẽ lột da em. Hừ, đến lúc đó hùng binh anh cũng không chạy thoát được đâu.
Vũ Ngôn nghĩ tới vợ chồng lão Tăng mà sợ hãi. Mình và hai cô con gái bảo bối của lão đều có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, đến lúc đó để lão biết thì lão còn không nuối sống mình ư? Nhưng sợ thì vẫn cứ sợ, chuyện cuối cùng vẫn phải giải quyết, đi gặp hai người họ cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.
Vũ Ngôn mỉm cười nói:
- Nhu Nhu, em đừng sợ. Chỗ sư huynh sư tẩu anh sẽ một mình gánh chịu. Dù sao việc này vốn là do lỗi của anh.
Tăng Nhu vội che miệng hắn lại nói:
- Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai. Em cam tâm tình nguyện. Anh sau này không được nói như vậy nữa.
Vũ Ngôn cười nhẹ nhàng, Tăng Nhu đỏ mặt nói:
- Chỉ có điều anh sau này không thể tiếp tục gọi là là sư huynh, sư tẩu nữa rồi. Mà cũng không biết anh có thể tạo thành thói quen hay không nữa?
Vũ Ngôn cười hề hề nói:
- Cứ từ từ thì sẽ quen thôi. Trước kia em cũng đâu có thói quen để anh nằm bên cạnh em, có phải không?
Khuôn mặt Tăng Nhu hiện lên một ráng mây hồng, một quyền của nàng đánh nhẹ lên vai hắn nói:
- Anh xấu lắm!
Tăng Nhu tiến lại sát gần hắn, bỗng múi nàng ngửi thấy một múi hương thoang thoảng. Sắc mặt khẽ biến, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn nhưng không nói lời nào mà lại đi xung quanh hắn vài vòng. Vũ Ngôn bị nàng nhìn như vậy mà trong lòng rất sợ hãi, hắn vội hỏi:
- Em sao vậy?
Tăng Nhu hừ một tiếng hỏi:
- Hôm nay anh ở cùng ai? Trên người sao lại có mùi này?
Vũ Ngôn cười trả lời:
- Ở cùng Tử Đồng mà, lúc gọi điện không phải đã nói với em rồi sao?
Tăng Nhu và Vu Tử Đồng rất thân với nhau nên việc Vu Tử Đồng thích múi nước hoa gì nàng cũng biết một chút. Mùi hương thoang thoảng trên người Vũ Ngôn quả thực chính là của Vu Tử Đồng lưu lại.
Vũ Ngôn cả ngày ở cùng Vu Tử Đồng nên cũng khó tránh khỏi mùi nước hoa trên người nàng. Tăng Nhu tuy rất mẫn cảm nhưng cũng không tìm ra chứng cớ gì, hơn nữa hắn còn chủ động nói chuyện đang ở cùng với Vu Tử Đồng khi nói chuyện điện thoại nên tất nhiên nàng không thể tìm thấy lý do để mà phát tác.
Thấy hắn mỉm cười mà trong lòng nàng hơi chua xót. Tăng Nhu bĩu môi hỏi:
- Anh với chị Tử Đồng làm việc với nhau có phải là rất vui vẻ không? Còn nữa, hôm nay hai người đi gặp người bạn cũ nào của anh vậy?
Vũ Ngôn sao lại không biết tính toán của lòng cô nàng, chuyện đêm nay mà để cho cô nàng biết thì cô nàng không làm cho ngất trời mới là lạ. Vì thế hắn bèn cười an ủi Tăng Nhu nói:
- Cái tiểu nha đầu này, em chỉ biết ăn dấm chua thôi. Anh với Tử Đồng làm việc cùng với nhau em cũng biết, từ trước, khi hai người bọn anh còn chưa thực sự làm việc với nhau đã như vậy rồi, vậy thì có cái gì là vui hay không vui chứ. COn chuyện hôm nay bọn anh đi gặp ai thì xin cho anh giữ bí mất. Không chừng một ngày nào đó sẽ cho em một niệm vui bất ngờ đấy.
Tăng Nhu là Fan trung thành của Thư Nhạc, nếu mình nói là đi gặp Thư Nhạc thì nha đầu này còn không lập tức hú lên ư.
Tăng Nhu cũng không phải là dạng dễ chọc vào, đột ngột nàng cắn một cái lên ngực hắn nói:
- Trông vẻ mặt anh đỏ đỏ, mắt lại như hoa đào, mau nói thật ra, anh với chị Tử Đồng có ăn vụng hay không?
Vũ Ngôn hoảng sợ, hắn bỗng có cảm giác như bị bắt gian tại trận vậy. Xem ra mình đúng là đã chuyện thẹn với lòng rồi. Nhưng khi thấy đôi mắt đẹp đầy tình cảm kia của nàng, cỗ tà hỏa bị Vu Tử Đồng khiêu khích lúc trước lại vùng dậy, hắn bỗng ôm chầm lấy thân thể bên cạnh mình, hai tay cũng ngay sau đó lần mò lên người nàng.
Đàn ông nói làm là làm, sao có thể lại để cho một cô gái lấn át như vậy được. Trong đầu Vũ Ngôn nghĩ, khúc mắc dường như đã cởi bỏ được một tầng. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Tăng Nhu, cười hắc hắc nói:
- Nhu Nhu, anh bây giờ muốn cùng em ăn vụng.
Lời nói của hắn như có một ma lực khôn cùng. Tăng Nhu chỉ cảm thấy đầu mình nóng lên, một dòng nước ấm không thể nén được bỗng dâng lên từ sâu bên trong mảnh hoa viên của mình. Toàn thân mất đi tất cả mọi sức lực mà cứ thế buông mình mềm mại nằm trong lòng hắn và để mặc hắn hành động.
Hai tay Vũ Ngôn nhẹ nhàng lần mò trên người nàng, từ vai đến lưng ngọc, bàn tay to lớn của hắn với sức nóng vô cùng khiến Tăng Nhu đầu váng mắt hoa một hồi. Nàng nhẹ nhàng tựa lên người hắn, hơi thở thơm như hương ngọc lan, nói: - Ông xã, anh là một tên xấu xa.
Khi hai người hoan ái, Tăng Nhu thích nhất gọi hắn là ông xã. Vũ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên tai, lên môi nàng. Cả người Tăng Nhu mềm nhũn, tới gần như là không thể đứng thẳng lên được nữa.
Vũ Ngôn đã cởi bỏ mọi trói buộc trước ngực nàng rồi mân mê hai quả bồ đào đỏ rực trong tay mình, sau một hồi "kiểm tra", hai trái bồ đào đó từ từ dựng thẳng lên tựa như hai viên trân châu màu tím.
Bỗng nhiên, hai tay Vũ Ngôn nâng mông ngọc của nàng, cặp đùi hương mềm mại của nàng đã rơi vào ma chương của hắn. Tăng Nhu nhẹ nhàng "a" một tiếng, nảng cảm nhận thấy hoa viên thần bí nhất hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua. Khi nhìn lại, nàng thấy một bàn tay của hắn bỗng nhiên xuất hiện một chút ngọc lộ đang lóe lên quang huy dâm mỹ dưới ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ.
Mặt Tăng Nhu nòng bừng lên, nàng khẽ gọi một tiếng:
- Ông xã, bế em lên giường đi!
Nói xong, nàng lập tức giấy đầu trong ngực ngực hắn, nắm tay nhỏ bé cũng nhẹ nhàng đấm lên ngực hắn mấy cái.
Đêm nay Vũ Ngôn bị Vu Tử Đồng khiêu khích nên hùng tâm đã sớm dâng lên tới vạn trượng, lúc này hắn không chờ được nữa mà cứ thế ẵm người ngọc trong lòng mình lên đi tới chỗ chiếc giường. Bỗng hắn lại nhớ tới tư thế của Vu Tử Đồng hôm nay khi ở văn phòng, trong lòng hắn rung động lại thuận thế ngồi lên trên ghế, đồng thời nhẹ nhàng sờ lên chiếc váy quá gối của nàng. Tăng Nhu đột nhiên cảm thấy phía dưới chợt lạnh đi, chiếc quần con đã bị cởi xuống. Cái vật nóng bỏng mạnh mẽ kia chỉ trong chớp mắt đã chạm tới nơi thần bí nhất của mình.
Giờ Tăng Nhu mới phát hiện ra tư thế của hai người lúc này. Đôi má của nàng đã đỏ bừng lên từ lâu, đang định gọi một tiếng: " Ông xã ―" nữa thì thân thể nàng bỗng nhiên bị cái nóng bỏng quen thuộc kia xuyên qua. Nàng nhẹ nhàng "ư" lên một tiếng, những lời còn lại kia còn chưa ra miệng thì cặp đùi ngọc của nàng đã nhẹ nhàng hạ xuống. Trong khoảnh khắc, hai người đã kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ nhất....
Có sự khiêu khích của Vu Tử Đồng trước đó nên Vũ Ngôn lại càng trở nên mạnh mẽ. Tư thế này hình như càng làm tăng sự kích thích. Trong lòng Tăng Nhu mặc dù xấu hổ nhưng cũng được nếm cái hương vị hạnh phúc hơn hẳn những lần trước, và đồng thời lại cảm nhận càng rõ hơn sự cường đại của hắn.
Triều dâng bốn độ, hồn như lạc trên chín tầng trời nhưng nàng vẫn thấy hắn long sinh hoạt hổ như ban đầu mà không hề có dấu hiện buông súng. Lúc này, Tăng Nhu vừa cảm thấy thỏa mãn nhưng trong lòng cũng lại rất lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ rời xa mình mà đi mất. Nghĩ vậy, mà trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi, rồi bỗng nhiên đầu nàng hiện lên một suy nghĩ, có lẽ aanh ấy còn cần thêm một cô gái khác nữa.
Cái suy nghĩ lớn mật này khiến chính nàng cũng phải giật mình nhưng lại không hề cảm thấy sụ bất ngờ trong đó. Dù sao Vu Tử Đồng ngày nào cùng đi đi lại lại trước mặt hắn nên mình đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc nếu hai người thực sự có chút chuyện gì gì đó rồi. Nhưng nếu thực sự anh ấy ăn vụng với Vu Tử Đồng thì có thể ghét mình mà vứt bỏ mình hay không? Ý niệm này lại khiến nàng sợ hãi thêm một lúc nữa. Tiến không được mà lùi cũng không xong, giữa hai con đường thật khó để có thể đưa ra lựa chọn.
Dư vị của cao triều khiến trái tim Tăng Nhu đập nhanh bất thường. Bỗng nàng lớn mật mà lại rất đột ngột ôm lấy cổ hắn rồi dùng hết chút khí lực cuối cùng, kiều đồn hạ xuống thật mạnh.
- A ―
Nàng kêu lên một tiếng, trong cái cảm giác hoan lạc vô cùng vô tận ấy, tia lý trí còn sót lại cuối cùng trong đầu đã khiến nàng ôm lấy cổ Vũ Ngôn rồi ghé vào bên tai hắn nhỏ nhẹ nói:
- Ông xã tốt của em, anh cũng ăn chị Tử Đồng luôn đi.
- Em nói cái gì?
Vũ Ngôn sợ hãi. Hai người đang ở trong trạng thái thân mật nhất. Một câu cuối cùng của Tăng Nhu giống như mở ra một cảnh cổng lớn cấm kỵ, sự xúc động này khiến Vũ Ngôn cuối cùng khó có thể ức chế được mình nữa. Tinh hoa lần đầu tiên của cuộc đời chỉ trong có phút chốc đã tuôn trào trong cơ thể Tăng Nhu.
Tăng Nhu cảm nhận thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng nhất như nước sông cuồn cuộn, chỉ trong khoảnh khắc đã tan chảy vào tâm linh của mình. Tối nay, lần thứ năm nàng được hưởng thụ cái hương