Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 113: Lời mời của Nhã Ny
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu tầm
Quan Nhã Ny gác điện thoại rồi chau mày. Vẻ mặt có chút thẫn thờ, gương mặt lúc đỏ lúc trắng dường như có chuyện gì rất quan trọng và khó quyết định.
Thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu nhìn Vũ Ngôn, khuôn mặt nhuộm một màu đỏ ửng, môi mấp máp ngập ngừng như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói thành lời.
Vũ Ngôn nhìn thấy nàng như vậy thì biết nàng có chuyện gì khó mở miệng, vì thế hắn vội bảo:
- Có phải trong nhà có chuyện gì không? Đừng lo, có chuyện gì thì cô cứ nói đi, chỉ cần có thể giúp thì tôi nhất định sẽ hết sức.
Quan Nhã Ny là người trong Ma môn, chuyện trong nhà nàng nhất định là có quan hệ với Ma môn. Có phải là Ma môn đã xảy ra chuyện gì không? Nếu có thể giúp Quan Nhã Ny giải quyết chuyện này thì có lẽ có thế mở được một cánh cửa đột phá của Ma môn.
Quan Nhã Ny nhìn dáng vẻ khẩn trương của hắn mà liền nghĩ nhầm rằng hắn là vì mình mới lo lắng như thế, nghĩ vậy mà trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, nhớ tới từng ngày từng ngày khi ở cùng hắn, nét mặt lộ một nụ cười mà nhìn hắn ôn nhu nói:
- Trong nhà có chút việc, tôi muốn mời anh giúp một chút. Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?
Tăng Nhu chu miệng, nói chuyện riêng tất nhiên chính là muốn bảo nói chuyện chỉ có hai người. Vũ Ngôn nhìn Tăng Nhu. Tăng Nhu hơi chút giận dỗi quay đầu đi không nhìn tới hắn.
Vũ Ngôn biết cô nàng lại ăn lại phải dấm nên không có nói gì chỉ cười cười. Nhưng mà do chuyện tiếp cận với Ma môn rất quan trọng mà trước mắt lại có cơ hội tốt như vậy nên mình tuyệt đối không thể bỏ qua. Vì thế hắn cười nói:
- Được, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện.
Tăng Nhu khẽ hừ một tiếng từ trong mũi ra. Vũ Ngôn nhìn gửi cho nàng một nụ cười ám muội. Tăng Nhu đỏ mặt rồi lại nhớ tới mấy chuyện xấu hắn mà làm thì thân thể bỗng phiêu đi một hồi.
Quan Nhã Ny và Vũ Ngôn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Mùi hoa quế thơm phức tràn ngập khu vướn lập tức xộc vào nũi hai người.
Vũ Ngôn hít thở thật sâu, mở lời:
- Hương quế tháng tám, trước mắt trung thu đã tới rồi. Tiểu Quan đồng học, cô có hoạt động gì không?
Quan Nhã Ny và Vũ Ngôn ngồi đối diện với nhau. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi một mình với nhau kể từ sau khi quan hệ được bình thường hóa. Trái tim Quan Nhã Ny cũng vì thế mà có cảm giác loạn nhịp, và khi nàng còn đang miên man suy nghĩ thì lại nghe thấy hắn gọi mình là Tiểu Quan đồng học, nàng nhẹ nhàng nhìn hắn dịu dạng nói:
- Không đứng đắn, có phải từ trước tới giờ anh đều như vậy không?
Vũ Ngôn nở một nụ cười đáp:
- Tôi có đứng đắn hay không có biết biết mà. Còn muốn tôi tự khen mình sao?
Quan Nhã Ny không nhịn được cười nói:
- Anh vốn luôn tự khen mình mà!
Tính cách nàng vốn lạnh lùng, nói năng thận trọng nhưng từ sau khi gặp được Vũ Ngôn thì mặc dù vẫn thường hay tức giận hắn song tổng số lần nàng cười còn hơn cả so với số lần hai mươi năm trước cộng lại. Khi được ở cùng với hắn làm nàng luôn cảm thấy một cảm giác thoải mái và rất ấm áp.
- Nói đi, có chuyện gì vậy?
Vũ Ngôn cười hỏi.
Quan Nhã Ny thu lại nụ cười trên mặt, nàng ngưng thần nhìn chăm chú vào hắn nói:
- Vũ Ngôn, chúng ta có phải là bạn bè không?
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Không phải ―
Quan Nhã Ny quýnh lên. Vũ Ngôn mỉm cười nói tiếp:
- Chúng ta là bạn bè tốt!
Quan Nhã Ny đỏ mặt nhẹ nhàng nói:
- Anh đúng là xấu quá mức!
Vũ Ngôn nghiêm mặt nói:
- Nhã Ny, nói gì thì nói, mạng của tôi cũng là do cô và Thư tiểu thư cứu. Sau hai người luôn chiếu cố chăm sóc tôi một thời gian dài như vậy. Tôi thực sự rất cảm kích cô.
Quan Nhã Ny nhìn hắn một cái đáp:
- Nói những lời này làm gì chứ. Ở sân bay không phải anh cũng đã cứu tôi sao? Huống chi lần đó cũng là do chúng tôi hiểu lầm anh. Đáng nhẽ tôi nên sớm hiểu anh không phải là loại người như thế kia.
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Ai nói tôi không phải là loại người như vậy. Cô trở về nói cho Thư tiểu thư biết, lần sau nếu có cơ hội như thế tôi sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu.
Quan Nhã Ny nhẹ nhàng cười nói:
- Vậy anh tự đi nói với cô nàng đi.
Vũ Ngôn cũng tự cười mình một cái rồi nói tiếp:
- Được rồi, đề tài đi hơi xa rồi đó. Cô nói xem là chuyện gì khiến cô khó xử. Tôi làm thế nào có thể giúp được cô?
Quan Nhã Ny cười buồn bã trả lời:
- Đây thực ra là chuyện nhà của tôi. Tôi cũng không biết làm như vậy rốt cuộc có ích hay không. Nếu như không hữu dụng thì cũng chỉ có thể nói đó là số mệnh của tôi thôi.
Vũ Ngôn lắc đầu nói:
- Cái gì mà số mệnh chứ. Cô sao còn tin vào mấy thứ này. Cô mau nói xem là chuyện gì, tôi có thể giúp cô như thế nào.
Quan Nhã Ny lắc đầu tỏ vẻ buồn thảm, đáp:
- Đối với gia tộc của tôi mà nói thì chúng tôi vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi số mệnh. Điều này anh không hiểu đâu. Nói đơn giản hơn một chút thì có lẽ tôi rất nhanh thôi sẽ phải lập gia đình.
Vũ Ngôn hoảng sợ nói:
- Cô còn đang đi học mà? Lập gia đình cái gì chứ? Mà có lẽ là sao? Nó có ý gì?
Quan Nhã Ny không trả lời vấn đề của hắn mà hỏi ngược lại:
- Hôm nay là mùng mấy tháng tám?
Vũ Ngôn nghĩ một lúc trả lời:
- Ngày mùng năm tháng tám!
Quan Nhã Ny gật gật đầu, buồn bã nói:
- Sau mười ngày nữa, ngày mười lăm tháng tám, vào đêm trăng tròn có lẽ tôi sẽ trở thành thê tử của người khác. Lúc tôi năm tuổi chuyện này đã được quyết định rồi.
Vũ Ngôn ngây cả người hỏi:
- Năm tuổi? Gả đi từ bé? Mà gả cho ai? Ân Nhất Bình sao?
Đôi mắt Quan Nhã Ny đỏ lên đáp:
- Anh đừng hỏi nhiều như vậy, nói cũng không có tác dụng gì cả.
Vũ Ngôn nhìn thoáng qua Quan Nhã Ny nói:
- Nói như vậy cô không muốn gả cho tên kia đúng không? Đây là thời đại nào rồi, làm gì còn chuyện đó, Thật buồn cười!
Quan Nhã Ny lắc đầu nói:
- Anh không hiểu đâu. Anh cũng là người nên hẳn phải biết có rất nhiều quy định mà không phải chúng ta có thể làm trái.
Vũ Ngôn nói:
- Vậy cô có ban trai không? Cô nên cũng với anh ta thương lượng xem. Chỉ cần hai người các cô yêu nhau thật lòng thì sẽ không có bất cứ một ai có thể chia rẽ các cô cả. Cái khác thì tôi không nói trước được gì nhưng đánh nhau thì tôi cũng khá. Đến lúc đó cho dù phải cướp tôi cũng cướp cô đi để cho hai người yêu nhau các cô được thành đôi thành lứa.
Quan Nhã Ny cười ngọt ngào nói:
- Thực sự anh đồng ý cướp tôi đi chứ?
Vũ Ngôn cười hề hề nói:
- Mấy chuyện như lên chiến trường giết giặc Oa, tôi đã trải qua cả rồi nhưng vẫn chưa hề có hoạt động nào kiểu cướp cô dâu cả nên cũng không ngại thử một lần cho biết. Hơn nữa, có thể cướp về một đại mỹ nhân như cô thì đó cũng không đến nỗi nào.
Quan Nhã Ny đỏ mặt. Vũ Ngôn cười ha ha nói tiếp:
- Nhưng mà, trước đó cô phải thương lượng với bạn trai đã. Sau khi cướp xong thì hai người sẽ chuẩn bị làm thế nào? Cô còn phải đi học mà.
Quan Nhã Ny nhìn Vũ Ngôn nhẹ nhàng đáp:
- Tôi chưa có bạn trai!
Vũ Ngôn nhíu mày:
- Vậy thì thực sự cô muốn trở mặt với nhà cô sao? Hơn nữa nếu cô thực sự không muốn lấy chồng thì cùng lắm thì đến lúc đó không về nữa. Bọn họ không tìm thấy cô thì sao có thể ép cô lấy chồng chứ, phải không?
Quan Nhã Ny lắc đầu nói:
- Mặc dù chuyện này đã được định từ nhỏ nhưng vốn cũng không hề vội vàng. Nhưng vừa rồi tôi nhận được điện thoại báo rằng, gần đây tập đoàn Thánh Long xảy ra chút vấn đề. Có một số ker bụng dạ khó lường liên kết lại có ý đồ độc chiếm tập đoàn Thánh Long. Mà số cổ phần hiện tại chúng tôi nắm giữ vẫn không thể ngăn cản được bọn chúng. Nhưng nếu tôi gả cho người kia thì sẽ khác hoàn toàn. Tôi có thể chính thức nắm cố phần của mình, và lúc đó số cổ phần của chúng tôi có thể ngăn cảm được đối phương đánh lén, khiến cho bọn chúng khó có thể đạt được mục đích. Giờ đang là thời điểm quan trọng, tôi