Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 20: Tâm tư của các cô gái (3)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Số 9 cũng là con gái mà con gái đều rất mẫn cảm nên vẻ mặt của Đỗ Uyển Nhược đã hoàn toàn rơi vào trong mắt cô. Đối với cô gái điềm đạm đáng yêu này Số 9 cũng rất thương tiếc, thương tiếc tự đáy lòng nhưng chuyện lại liên quan tới hạnh phúc cả đời của bản thân mình nên tuyệt đối không thể nhân nhượng. Huống chi chính mình một chút nắm chắc cũng không có, lại không nói tới một cái khác nữa, đó chính là sự khác biệt về bối phận giữa mình với anh ta, một vấn đề rất rất lớn đang vắt ngang giữa hai người.
Hơn nữa, ngoài vấn đề này ra còn một vấn đề lớn khác nữa, đó chính là cái tên Số 1 này, hắn hình như là một đầu gỗ chính hiệu, với những biểu hiện của hai cô gái trước mắt mà hắn không ngờ lại chẳng tỏ thái độ gì, thật không biết nên thương hắn hay hận hắn đây.
Vũ Ngôn đồng học tất nhiên không có nhiều phiền não như vậy. Cuộc sống một mình quả rất vui vẻ, rất tốt đẹp, là cái kẻ khác muốn hướng đến. Sau bữa ăn là tới chương trình giải trí, giờ mới biết được Vũ Ngôn là một cao thủ chuyên chơi nhạc cụ dân gian. Thấy ánh mắt giật mình của Số 9, tâm tình Tiểu Đỗ đồng học cũng trở nên tốt hơn đôi chút, thì ra Số 9 không phải cái gì cũng biết.
Vị cao thủ dân nhạc trong ánh lửa kia, vẻ mặt hắn chân thành mà chuyên chú, một chiếc sáo ngọc trong suốt sáng bóng ở trên bờ môi thổi. Ngón tay của vị cao thủ chuyên chơi nhạc cụ dân tộc này không ngừng đưa đi đưa lại tạo ra những âm thanh vui vẻ như những làn gió xuân mát mẻ tháng ba thổi tan mọi nỗi buồn phiền trong lòng.
Diệp Tử đứng lên đầu tiên rồi nhẹ nhàng múa trước đống lửa, sau đó cô kéo Uyển Nhược, Uyển Nhược lại kéo Số 9, ba người nắm tay nhau hòa vào vào tiếng sáo du dương của Vũ Ngôn, cơ thể theo tiếng nhạc múa lên như những tinh linh giữa đêm đông lạnh giá.
Vũ Ngôn mỉm cười nhìn ba người, thân thể thướt tha của các cô càng nóng bỏng hơn so với đống lửa bên cạnh kia, khuôn mặt tươi cười đầy nét thanh xuân giống như những đóa hoa tươi tháng năm mang theo tâm hồn Vũ Ngôn cùng bay lượn.
Ý cảnh vô cùng hoàn mỹ nhưng kết cục của Vũ Ngôn lại vô cùng thê thảm. Vui vẻ nên lòng nhiệt tình của đám con gái ba người bọn họ như được đốt lên tới toàn thân, và cái vị nhạc công kia chưa bao giờ khổ như đêm nay, cây sáo gần như không một giây nào là được rời khỏi môi hắn.
Cuối cùng cũng đã có người không kiên trì được. Cơ thể Uyển Nhược vốn kém nhất nên đã có dấu hiệu lắc lư sắp ngất. Vũ Ngôn vội vàng tới đỡ cô. Mà Diệp Tử cũng đã kiệt sức, chỉ có Số 9, thể chất của cô vốn tốt nhất nhưng vẫn mồ hôi ròng ròng.
Vũ Ngôn cười khổ lắc lắc đầu rồi đành phải ôm Uyển Nhược, đi vào nhà đặt lên trên giường Diệp Tử. Uyển Nhược đã ngủ yên trong lòng hắn. Vũ Ngôn nhìn đôi hàng lông mi dài dài của Uyển Nhược, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng còn pha một chút tái nhợt của cô, còn cả khóe miệng còn vương nét cười nữa, hắn nhìn mà chỉ biết lắc đầu cười khổ. Đúng là một cô gái yếu đuối khiến người khác thương yêu. Vuốt vuốt mái tóc của cô, Vũ Ngôn thở dài rồi xoay người bước ra ngoài.
Khi Vũ Ngôn vừa bước ra ngoài, từ trong hai mắt đã đóng chặt của Uyển Nhược liền chảy ra hai giọt nước mắt, chúng lăn dài trên hai má của cô rồi chậm chảy xuống thấm vào chiếc gối.
Diệp Tử vốn trước ngủ cùng một cái với Uyển Nhược nhưng hôm nay Uyển Nhược không thoải mái nên Diệp Tử đành phải ngủ trên giường Vũ Ngôn với Số 9. Khuôn mặt nhỏ nhắn Số 9 lại đỏ lên xấu hổ nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đây chính là giường của Số 1 đó! Trái tim thình thịch nhảy lên không ngừng, lại một đêm mất ngủ!
Và cũng vì thế mà học sinh thiên tài, cao thủ dân nhạc Vũ Ngôn của chúng ta đã không còn chỗ trong cái nhà này. Hắn đành phải lên căn nhà cũ của sư phụ trên núi ở tạm, và nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vài ngày tới, đó chính là chỗ "an cư lạc nghiệp" của hắn.
" Quan hệ thân thích" của Số 9 với Vũ Ngôn cuối cùng cũng bị bại lộ. Diệp Tử trong lúc vô ý đã nhắc tới việc này và Đỗ Uyển Nhược cũng theo đó đào sâu xuống quyết tìm hiểu sự thật. Và thế là từ khi biết quan hệ giữa hai người là "sư thúc" và "sư điệt" mà ánh mắt Uyển Nhược nhìn Số 9 còn có một cái gì đó, hình như là chút tiếu ý. Số 9 cũng xấu hổ một hồi nhưng sau cũng không thèm để ý nữa. Một lính đặc chủng xông pha giữa mưa bom bão đạn còn không sợ thì sợ chi việc này. Chỉ có điều, mỗi lần Uyển Nhược rơi vào thế hạ phong khi chơi đùa cùng cô thì chỉ cần Uyển Nhược gọi hai tiếng "sư thúc" là người ở thế hạ phong lại chính là Số 9 cô.
Trước giao thừa một ngày, Vũ Ngôn đưa Đỗ Uyển Nhược về nhà, dù sao cô cũng phải đón năm mới cùng người nhà. Đỗ Uyển Nhược khi hạ sơn cũng trầm tịch hơn rất nhiều, nụ cười luôn vương trên khuôn mặt lúc còn ở trên núi đã không còn thấy nữa. Vũ Ngôn kết luận, đó là do từ nhỏ cô ấy đã cô đơn, mà mấy ngày nay kết giao được với vài người bạn nên bây giờ trở lại với nỗi cô đơn dẫn tới việc tạo thành một vấn đề tâm lý. Phương pháp giải quyết chính là ― đi học, tới trường, để cô gặp bạn bè thì tự nhiên sẽ vui vẻ trở lại. Chúng ta không thể không nói, tiểu tử này đúng là một chàng trai đáng yêu!
Lão hiệu trưởng thấy con gái đã về nhà, còn tha thiết giữ Vũ Ngôn ở lại ăn cơm. Bữa cơm trưa, chủ khách hai người thân thiết nói chuyện với nhau, đồng thời số lượng thuốc là loại đặc biệt chuyên cung cấp cho quân đội của Vũ Ngôn hắn cũng vì thế mà giảm đi đáng kể.
Số 9 cũng đã bảo với lão Tăng rằng, cô muốn ở lại đón giao thừa với Diệp Tử, mà cũng chẳng biết lão Tăng có hiểu tâm tư của con gái hay không, nhưng dù sao hai vợ chồng lão Tăng vẫn đồng ý. Cho nên, đối tượng cùng Vũ Ngôn đi dạo mỗi ngày được đổi thành Số 9.
Số 9 mặc dù là một lính đặc chủng vĩ đại nhưng cô vẫn là một cô gái nên cũng có lòng hiếu kỳ to lớn. Vì thế Vũ Ngôn cũng dạy cô đào măng, dạy cô cầm gàu đá múc nước, dạy cô hái lá thổi kèn. Một phiên bản giống hệt như với Uyển Nhược.
Trong lòng Diệp Tử có chút khinh thường:
" Thủ đoạn lừa con gái của anh sao chỉ có mấy chiêu đó nhỉ? Sao không thay đổi một chút cho đa dạng nhỉ, ví dụ như dẫn các cô ấy đi bắt lợn rừng, hay đi bắt gà, bắt gấu chó?"
Nếu Vũ Ngôn biết những suy nghĩ trong lòng em gái thì nhất định chưa kịp hết câu, đầu hắn đã đầy mồ hôi.
Qua giao thừa, sáng sớm ngày hôm đó Vũ Ngôn thức dậy việc đầu tiên là phát tiền lì xì cho Diệp Tử, cũng phát một bao cho Số 9. Số 9 cười vui vẻ nhận lấy sau đó cũng tặng lại bọn họ mỗi người một bao. Tiếp theo Vũ Ngôn cùng Số 9 xuống núi gọi điện chúc tết. Đầu tiên là gọi tời nhà lão Tăng. Reng reng mấy tiếng, một nữ hài tử nhận điện thoại.
Vũ Ngôn nói:
- Chúc mừng năm mới! Xin hỏi sư huynh có nhà không?
Cô gái kia cười khanh khách nói:
- Sư huynh sư đệ nào, anh gọi lộn số rồi.
Bịch một tiếng, điện thoại đã bị dập.
Vũ Ngôn gọi lại, vẫn là cô gái kia nhận, lần này Vũ Ngôn đã biết đối phương là ai nên mở miệng hỏi:
- Cô là nhị nha đầu phải không?
- Đúng vậy, xin hỏi anh là ai?
Cô gái tưởng là một vị trưởng bối trong nhà.
Vũ Ngôn nói:
- Tôi là sư thúc của cô!
- Biến thái!Điên!
Bich một tiếng, điện thọa lại bị dập.
Vũ Ngôn dở khóc dở cười, mới đầu năm mà bảo mình đi bốc phét à, nói thật lại chẳng ai tin. Ngay từ đầu, Số 9 ở một bên cười nghiêng cười ngả. Vũ Ngôn đành phải bảo:
- Cô gọi đi!
Số 9 gọi về nhà, chào hỏi chúc mừng xong là lại nghe em gái mình kể khổ:
- Chị à, vừa rồi có một tên điên tự nhận là sư thúc gọi tới nhà gây rối, nếu để cho em bắt được thì nhất định phải lột da rút gân róc xương hắn ta.
Ngay tức khắc, Vũ Ngôn cảm thấy cần phải suy nghĩ lại quyết định ghi danh vào đại học Thiên Kinh của mình. Thử nghĩ mà coi, nếu ở trong trường đại học Thiên Kinh ấy lại gặp phải nhị nha đầu, mà cô ta lại biết được người đứng trước mặt mình là "tên điên" tự nhận là sư thúc kia thì.... Vũ Ngôn mình còn có thể sống sao?
Số 9 nhịn cười nghe em gái mình líu ríu kể xong nhưng cũng không giải thích thay cho Vũ Ngôn mà sau đó bảo em gái gọi lão Tăng ra nghe điện thoại.
Gọi điện thoại cho lão Tăng xong, sau đó gọi cho Đại Tráng, Mập Đầu Đà và cũng gọi cho Hậu Vân một cú, chỉ có điều, mỗi một cuộc phải đợi tới mười phút mới tời được tai người dược gọi. Cuối cùng Vũ Ngôn gọi cho lão hiệu trưởng. Lão hiệu trưởng nhiệt tình mời hắn về nhà làm khách, còn tỏ vẻ sẽ chuẩn bị tiền lì xì. Vũ Ngôn nghĩ thầm, mình mà có được tiền lì xì của lão thì thuốc của mình cũng bị lão lấy hết. Số 9 tán gẫu với Đỗ Uyển Nhược vài câu, nói một câu chúc tết rồi gác máy, kết thúc.
Qua mùng mười tháng giêng, Số 9 cuối cùng cũng phải về nhà. Mấy ngày nay Diệp Tử thấy Số 9 cả ngày ở cùng với anh trai nên trong lòng rất không dễ chịu. Nhìn chiếc xe bus chở Số 9 đi xa, lại ngó sang Vũ Ngôn thấy hắn hình như không có phản ứng gì thì trong lòng cũng yên tâm về người anh đầu gỗ này.
Cuối cùng Đỗ Uyển Nhược đã được gặp lại Vũ Ngôn, nhìn nụ cười xấu xa quen thuộc kia của hắn mà trong lòng cô có càm giác xúc động. Thì ra chỉ cần có thể gặp hắn là mình đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Ngày đi