Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 25: Sư thúc "biến thái" (3)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Tăng Nhu sửng sốt một lúc rồi sau đó kêu lớn:
- Là tên biến thái nhà anh!
Rồi một cước bất thình lình phóng về phía Vũ Ngôn, cô hình như đã nhớ ra kẻ này chính là tên biến thái gọi điện "gây rối" vào mùng một Tết.
Trong lòng Vũ Ngôn bực bội, gặp sư thúc đã không chào thì thôi, nhưng không ngờ lại còn động cả quyền cước, sau này còn trông mong gì cô ta hiếu kính nữa đây? Công lực tụ vào hai chân, cũng không thèm để ý tới cô ta nữa mà để mặc một cước kia đá vào chân mình. Tăng Nhu "ái" một tiếng đau đớn, cô chỉ cảm thấy chân mình như đã phải một khối thép nguội, đau không tả xiết. Cố nhịn đau, lại "vù" một tiếng nữa, một quyền phóng về phía mặt Vũ Ngôn, chiêu đó là Quân Thể quyền chính tông.
Nha đầu này cũng chỉ học được từ chị gái một chút mà thôi. Trong lòng Vũ Ngôn nói, tăng lực lên tay, hai ngón tay kẹp lấy cổ tay trắng muốt của Tăng Nhu khiến cô ta nhất thời không thể động đậy. Khuôn mặt Tăng Nhu đỏ bừng, cảm thấy hai ngón tay của hắn như một cái kìm, mặc cho mình có dùng bao nhiêu lực cũng không thể thoát khỏi nó.
Vũ Ngôn nắm giữ lực đạo vô cùng tốt, Tăng Nhu chỉ cảm thấy cổ tay mình mặc dù bị hắn bắt nhưng dù có giãy thế nào cũng không thấy đau, cứ như là bị một nam hài tử kéo tay vậy.
Khuôn mặt Tăng Nhu đỏ bừng bừng vì xấu hổ. Cô nàng hét lớn:
- Buông tôi ra. May thả tay tôi ra!
Động tác của Tăng Nhu rất nhanh, mấy cô gái bên cạnh chỉ trông thấy trong có nháy mắt mà Tăng Nhu đã bị nam nhân viên này chế phục, trong lòng nói, ôi chao, Nhu Nhu lần này đụng phải một tên lợi hại rồi, hình như chẳng có chút thương hương tiếc ngọc gì cả. Mắt Lục Phong chớp chớp liên tục, hình như có chút khó tin, người anh em này thật tàn nhẫn, một tên lạt thủ tồi hoa.
Thấy nước mắt Tăng Nhu đã rưng rưng trong vành mắt, Vũ Ngôn hừ lạnh một tiếng rồi buông cổ tay cô ra và cũng không thèm liếc cô lấy một cái mà xoay người đi tới chỗ Hậu Vân. Tăng Nhu cảm thấy tay mình đã được thả ra, nhưng tên "biến thái" kia lại xoay người rời đi liền vội kêu lên:
- Anh đứng lại!
Vũ Ngôn cũng không để ý tới cô ta mà đi tới trước người Hậu Vân nói:
- Em gái, cô ấy là một người thân của anh, chị gái cô ta cũng là chiến hữu của bọn anh. Sau này anh sẽ giới thiệu cho em biết người đó.
Hậu Vân nhẹ nhàng "vâng" một tiếng. Tăng Nhu thấy Vũ Ngôn không để ý tới mình liền bước vài bước tới, hét lớn:
- Anh đứng lại!
Vũ Ngôn xoay người nhìn cô ta một cái, nói:
- Con gái không nên quá ngang ngược! Cô mặc dù xinh đẹp nhưng cũng không phải ai cũng biết cô. Cô nhớ lấy!
Tăng Nhu hừ nói:
- Anh bắt nạt một cô gái thì có bản sự gì chứ? Anh vì sao biết nhiều chuyện trong nhà tôi vậy?
Vũ Ngôn cười nói:
- Tôi đã nói rồi mà, tôi là sư thúc của cô.
Tăng Nhu đỏ mặt:
- Sư thúc cái gì, tôi không tin. Anh sao lại biến thái như vậy?
Hậu Vân nhìn thoáng qua Tăng Nhu, cười nói:
- Chị Tăng Nhu, Ngôn đại ca là chiến hữu chị Tăng Thiến.
Ngay lập tức, Tăng Nhu kêu lên:
- Thật sao! Anh sao không nói sớm.
Sắc mặt cô lóe lên chút vui mừng, cười với Vũ Ngôn, nói:
- Nói vậy thì anh là lính của cha tôi rồi đúng không? Thảm nào biết nhiều chuyện nhà tôi như vậy.
Vũ Ngôn cười nói:
- Từng là lính của lão, chỉ có điều bây giờ vẫn bị lão trực tiếp lãnh đạo!
Hắn với lão Tăng nói giỡn với nhau, lão Tăng làm môn chủ Vân môn còn mình làm trưởng lão. Nếu tính như vậy thì lão Tăng vẫn còn là lãnh đạo của mình.
Khuôn mặt Tăng Nhu hiện lên vẻ vui mừng, tiếp theo có chút tức giận:
- Anh là lính của cha tôi thì sao còn dám bắt nạt tôi?
Vũ Ngôn cười nói:
- Là lính của cha cô thì sao, là lính của cha cô thì không thể giáo huấn cô sao? Tôi là người không sợ cường quyền. Cha cô cũng biết đó.
Tăng Nhu đỏ mặt, nói:
- Tôi sai chỗ nào mà bị anh giáo huấn chứ?
Vũ Ngôn nói:
- Con gái hoạt bát một chút tất nhiên là tốt, nhưng cũng không thể quá mức kiêu ngạo, ngang ngược. Cô cho rằng ai cũng biết cô sao? Tôi vừa rồi chẳng qua nhận lầm cô thành chị gái cô mà thôi!
Tăng Nhu thở hổn hển nói:
- Tôi kiêu ngạo ngang ngược chỗ nào, chẳng phải đều do bây giờ có rất nhều người vô vị sao? Vả lại anh cũng không thể chiếm tiện nghi của tôi, nói anh là cái gì của tôi đó ―
Trên khuôn mặt cô lộ rõ vẻ tức giận, dường như là nghĩ tới sự "biến thái" của tên này.
Vũ Ngôn cười khổ lắc đầu nói:
- Chuyện này cô không tin tôi cũng chẳng có cách nào cả. Khi nào cô trở về hỏi chị cô với cha cô là hiểu. Chỉ có điều, cô phải cẩn thận, đến lúc ấy tôi có thể đánh mông cô đó.
Hắn làm ra vẻ trưởng bối mà như đã quên mất rằng mình còn nhỏ tuổi hơn cả hai cô sư điệt.
Tăng Nhu nghe hắn nói như vậy liền đỏ mặt, kêu:
- Anh nói bậy bạ gì đó. Cẩn thận không tôi bảo cha tôi giam anh lại đó.
Hậu Vân nhìn thoáng qua Tăng Nhu, nói:
- Ngôn đại ca, chị Tăng Nhu với chị Tăng Thiến rất giống nhau sao?
Vũ Ngôn cười nói:
- Bọn họ sinh đôi thì em nói sao có thể không giống nhau chứ? Chỉ có điều, tình cách cô em này kém cô chị Tăng Thiến rất xa.
Nói xong hắn đột nhiên lại nhớ tới, nếu Tăng Thiến thực sự nổi điên thì sợ cũng không kém cô em bao nhiều.
Tăng Nhu nghe hắn "nói bậy nói bạ" thì trừng mắt với hắn một cái rồi cũng không để ý tới hắn ta mà kéo tay Hậu Vân, nói:
- Chào em, em cũng là sinh viên trường chúng ta sao?
Hậu Vân mỉm cười lắc đầu nói:
- Không phải, em với Ngôn đại ca đều mới thi đại học xong và cùng ghi danh vào đại học Thiên Kinh nên tới đây tìm việc làm thêm.
Tăng Nhu kỳ quái nhìn Vũ Ngôn một cái, nói:
- Anh ta không phải đang đi lính sao? Thế nào lại chạy tới đây thi đại học vậy?
Hậu Vân nói:
- Ngôn đại ca đã xuất ngũ rồi, cho nên anh ấy mới thi đại học.
Tăng Nhu hừ một tiếng nói:
- Nhìn dáng vẻ của hắn thì biết ngay hắn thi không tốt.
Cho dù không còn