Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 41: "Lưu manh thối" (2)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Một trận quyền phong ập tới phía sau lưng Vũ Ngôn. Quan Nhã Ny nén giận xuất thủ, mười thành công lực được thi triển dưới cơn thịnh nộ của cô. Chưởng phong vừa xuất thì Quan Nhã Ny đã lập tức hối hận, vì cô biết một quyền này hắn nhất định không thể chịu nổi nên vội chuyển hướng đi của quyền lệch sang nhắm vào bên sườn Vũ Ngôn, đồng thời triệt tiêu phần lớn công lực.
Vũ Ngôn cũng cảm thấy hơi bực bội, nha đầu này thật không biết chừng mực, lại thấy quyền phong của cô nàng đánh tới liền hừ lạnh, đồng thời chân bước nghiêng người lệch qua một bên, tay bắt lấy cổ tay Quan Nhã Ny rồi dùng lực. Thân thể Quan Nhã Ny nghiêng về trước, nhưng không thể thu chân kịp nên lao thẳng vào ngực Vũ Ngôn.
Trái tim Quan Nhã Ny nhất thời loạn nhịp, tốc độ đập tăng lên gấp mấy lần, bởi vì khi vừa ngã vào lòng Vũ Ngôn, cô đã ngửi thấy cái khí tức nam tử lạ lẫm. Hai má đỏ hồng lên, rồi còn không kịp suy nghĩ xem tại sao Vũ Ngôn bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy, cô còn tường rằng là do mình trong lúc tâm phiền ý loạn nên trùng hợp mới bị hắn bắt lấy cổ tay. Vội giãy dụa vài cái, Quan Nhã Ny nổi giận nói:
- Buông tôi ra! Lưu manh thối, anh mau thả tôi ra!
Vũ Ngôn mặc cho thân thể động lòng người của cô nàng vặn vẹo trong lòng mình, mặt vẫn lạnh lùng không nói lấy một tiếng. Thân thể của nam với nữ ma sát với nhau tạo một cảm giác khác thường khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Nhã Ny nóng lên, khi thấy khuôn mặt nghiêm nghị, hung dữ, chẳng nói chẳng rằng, cảm nhận khí chất sát phạt được ma luyện tại sa trường, trong sinh tử của Vũ Ngôn khiến trong lòng Quan Nhã Ny sợ hãi, xong rồi lại có chút mê luyến.
- Lưu manh thối! Đồ bại hoại! Mau buông tôi ra...
Quan Nhã Ny ra sức giãy dụa. Khí tức nam tử trên người Vũ Ngôn khiến cả người cô nóng bừng lên, tim đập nhanh tới mức gần như muốn nhảy cả ra ngoài.
Vũ Ngôn nhẹ nhàng buông tay cô nàng này ra, khí thế trong giây lát đã lại biến đổi, rồi một nụ cười sáng như ánh mặt trời hiện ra, nói:
- Quan tiểu thư, cô gọi tôi có chuyện gì sao?
Ngây người cả nửa ngày Quan Nhã Ny mới hừ ra được một tiếng, điều chỉnh tâm tình xong, vẻ mặt cô lại chuyển về trạng thái lạnh như băng rồi không ứ, không hừ một tiếng mà chuyển thân ngồi sang chỗ phụ lái. Hành động này xem như là đã cho Vũ Ngôn chút mặt mũi, không chỉ có không bảo hắn ngồi phía sau mà còn để cho hắn, một con chim cưu chiếm tổ của chim khách mình, với lại hình như còn không có ý truy cứu chuyện lúc nãy.
Trong lòng Vũ Ngôn đã hiểu, nha đầu này vừa rồi bị mình chơi, cho nên giờ chắc chắn trong lòng đang rất phẫn hận, tà tâm hẳn vẫn chưa tắt. Bây giờ bình tĩnh như thế này nhất định là muốn xem mình lái xe có ra cơm cháo gì hay không đây mà.
Vũ Ngôn cười he he, nói:
- Quan tiểu thư, cái xe này đã mua bảo hiểu chưa? Với cả tiền nộp phạt sẽ do công ty lo phải không?
Quan Nhã Ny hừ một tiếng không nói câu nào. Vũ Ngôn leo lên xe, nổ máy đạp ga. Chiếc xe jeep cứ thế gầm lên lao thẳng ra ngoài.
Quan Nhã Ny trợn mắt há hốc mồm kinh hãi, vội bảo:
- Anh chạy chậm một chút!
Vũ Ngôn cười nói:
- Tôi thích tốc độ cao, đi chậm không phê. Giấy phạt hôm nay xem ra không thể không có rồi. Quan tiểu thư xin thông cảm một chút.
Quan Nhã Ny khi mới bắt đầu còn có chút thấp thỏm bất an, vì trong nội thành mặc dù đang là buổi tối vắng người nhưng phóng xe với tốc độ 140 km/h thì mình còn ít khi làm như vậy. Nhưng trong vẻ mặt thản nhiên vênh váo của Vũ Ngôn thì cô biết mình đã nhầm. Lưu manh thối này có khi còn là một thành viên của băng đảng đua xe nào đó không biết chừng.
Quan Nhã Ny chỉ đường, sau khi ra khỏi nội thành Vũ Ngôn còn tăng tốc lên tới 220 km/h. Quan Nhã Ny ngồi bên cạnh mà cảm giác như mình đang bay lên. Cũng may cái xe này tuy nhãn là dân dụng nhưng thật là lại là một chiếc Jeep quân dụng chế ra nên rất chắc chắn.
Đối với loại xe này Vũ Ngôn có thể nói là rất quen thuộc, quen tới mức không thể quen thuộc hơn. Đã hơn một năm không lái xe, tay hắn giờ như sắp cứng hết rồi, nhưng nay lái được một đoạn đường, cảm giác khi xưa lại trở về, trở về cái thời khi còn ở Liệp Ưng, được cùng Đại Tráng với Số 9 đua xe. Trong lòng thực hoài niệm!
Sắc mặt Quan Nhã Ny tái nhợt ngồi trên xe. Cái cảm giác phóng với tốc độ siêu cao này mặc dù có kích thích nhưng cũng khiến trái tim cô gần như không chịu nổi. Oán hận nhìn Vũ Ngôn một cái; tên này có phải trước kia từng lái máy bay hay không, lái gì mà còn nhanh hơn cả máy bay vậy.
Vũ Ngôn tắt máy xuống xe rồi vỗ vỗ vào cái mui phía