Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 46: Chiến hữu (4)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Hai hùng binh như hai con sói cô độc bị lạc đường đang nhớ lại mùi thịt ở hang sói trong bóng đêm của căn phòng.
Đột nhiên, Lỗ Trùng gào lên một tiếng:
- Trời đất ơi, đặc cung của tao. Vũ Ngôn, mày đi chết đi. Thằng mất dạy, một điếu cũng không để lại cho tao. Tao giết mày ....
Vũ Ngôn vỗ mông đứng dậy, ung dung nói:
- Ôn chuyện xong rồi, giờ tới tiết mục cũ đí.
Lỗ Trùng rất thương xót cho những điếu quân nội đặc cung đã hóa thành tro, vì thế lòng cừu hận với tên đầu sỏ Vũ Ngôn đã lên tới mức khắc cốt. Đưa tay vác sáu chai Nhị Oa Đầu (loại rượu có nồng độ 60-70%) từ dưới bàn lên, cắn răng Lỗ Trùng nói:
- Ai sợ ai, mày tìm chỗ đi!
Lỗ Trùng đoạt quyền lái xe của tên "cừu nhân" Vũ Ngôn rồi tự mình lái một chiếc Jeep vào trong thành phố. Hai người nói chuyện với nhau gần tiếng đồng hồ nên khi vào thành thì đã hơn chín giờ tối.
Vũ Ngôn mặc dù đã làm trưởng kíp ở Thánh Thế Thiên Đường vài ngày nhưng cũng không quá quen thuộc với những chỗ giải trí ở Thiên Kinh nên để mặc cho Lỗ Trùng lái xe đi đâu thì đi. Lỗ Trùng ở đây đã hơn hai năm nên cũng biết không ít. Hắn lái xe kéo Vũ Ngôn vào một nhà ăn rất sang trọng.
Trong đại sảnh, đèn thủy tinh treo cao, bàn gỗ thuộc loại cao cấp được xếp thành hàng lối rất chỉnh tề. Tường có màu vàng rực rỡ, những nữ nhân viên đều xinh đẹp tuyệt trần tựa như những con bướm trong những khóm hoa đi qua đi lại giữa các bàn. Cả đại sảnh giờ rất ồn ào. Quả nhiên là một chỗ rất tốt. Vũ Ngôn cười nói:
- Quản lý Lỗ, anh thật quá mục nát rồi. Những chỗ thế này thì cái loại nghèo khổ như chúng ta sao vào nổi.
Lỗ Trùng giơ giơ sáu chai Nhị Oa Đầu bị hắn dùng một cái dây xâu lại với nhau lên, cười nói:
- Các em phục vụ thấy chúng ta cầm mấy cái này thì chắc chắn biết chúng ta đều là những kẻ nghèo. Nhưng thằng nghèo tao hôm nay dứt khoát phải ăn ở đây, cho tiền cũng không đi.
Một chai Nhị Oa Đầu 55 độ giá tám đồng. Sáu chai trong tay Lỗ Trùng cộng vào cũng không tới năm mươi đồng. Đến những nơi như thế này mà lại mang loại hàng rẻ tiền kia, hơn nữa lại còn là sáu chai thì đúng là....
Mấy cô phục vụ một tên gia hỏa đen đen cũng một anh chàng đẹp trai có khí chất thân thiết đi tới, mà tên đen kia còn cực kỳ kiêu ngạo giơ giơ mấy cái chai rượu rẻ tiền kia lên chém gió làm mấy nữ hài tử này đều phải che miệng cười nhẹ.
Lỗ Trùng hình như không hề tỉnh ngộ vẫn rất đĩnh đạc, nói:
- Phục vụ, cho một phòng.
Một nữ phục vụ đi tới, thân thiết nói:
- Vâng, tiên sinh. Tôi dẫn ngài tới. Tiên sinh, ngài tự mang rượu vào bổn quán dùng sao? Nếu tự mang rượu theo thì theo quy định của chúng tôi, mỗi một bình phải thu hai mươi đồng phí mở bình. Ngài xem...
Lỗ Trùng cười hắc hắc nói:
- Hôm nay chúng ta tới đây là để nhớ lại một số chuyện nên uống loại rượu này, những loại khác không thèm. Phí mở bình phải không, sẽ không thiếu cho em.
Người phục vụ thoáng sửng sốt nhưng sau đó hiểu ý ngay, một nụ cười vui vẻ theo đúng nghề hiện ra, lễ phép nói:
- Vâng, mời hai vị theo tôi!
Vũ Ngôn cười nói:
- Đi, xem tiến bộ của mày thế nào.
Chiến hữu gặp lại nhau thì việc uống rượu là chuyện bắt buộc. Đãi ngộ của chiến sĩ cũng không cao nên loại rượu phổ biến tại quân khu Thiên Kinh chính là Nhị Oa Đầu. Rượu mạnh, tiện lợi, hơn nữa còn phù hợp với tính cách của những nam nhi nhiệt huyết. Các hùng binh của Liệp Ưng mặc dù đãi ngộ có hơn nhưng cũng chỉ có thể ngẫu nhiên được nếm chút Mao Đài quý giá của lão Tăng, còn lại, chủ yếu là làm bạn với những chai Nhị Oa Đầu này.
Hai hùng binh tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Cạnh đó còn có một cửa sổ trong suốt, từ đó còn có thể thấy cảnh phố phường rực rỡ. Những ngọn đèn năm màu, ánh sáng của những chiếc ô tô trên đường đan vào nhau đông như mắc cửi, rồi những đôi trai gái tản bộ trong công viên, những ngọn đèn lập lòe của các quán bar, các câu lạc bộ đêm, tất cả khiến Vũ Ngôn có một cảm giác chân thực tới mức choáng ngợp.
Xã hội này là một cô gái có ngàn gương mặt. Trong quân doanh, cô là một đứa trẻ mộc mạc chất phác. Ở Đại Thanh sơn cô là một con chim nhỏ tự do bay lượn. Thành thị, cô lại biến thành một cô gái làng chơi trải nhiều tang thương, đằng sau vẻ rực rỡ đó khó có thể nói hết được sự chua xót, đắng cay và nặng nề.
Vũ Ngôn cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, chỉ là khi càng gần với thành thị này hắn lại càng hiểu nhiều điều hơn, giống như bản thân mình, cho tới giờ vẫn chỉ là một người từ bên ngoài tới, và có lẽ,