Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 49: Dạ phóng hương khuê (3)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
An công tử cười một trận điên cuồng, nói:
- Tử Đồng à, mọi người đều nói em xinh đẹp, tươi trẻ nhưng trái tim lại như hàn băng, song anh lại rất thích loại phụ nữ như em, thế nó mới thú vị, mới đủ kích thích. Thủ đoạn của anh chắc hẳn em cũng đã biết. An Tử Phong này nhìn trúng người phụ nữ nào thì người đó không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh,
Vu Tử Đồng thét lên kinh hãi, nói:
- Anh muốn làm gì? Họ An kia, mau bỏ tay ra!
An công tử cười nham nhở nói:
- Giờ mới động thủ với cô chứng tỏ sự nhẫn nại của anh đã cảnh giới mới rồi. Lão tử giờ thành Tình thánh rồi đó. Ha ha. Cô đã vào địa bàn của anh thì còn có thể trốn sao? Ngoan đi, anh thuộc loại không thích dùng sức mạnh. He he, các cô bé trước khi lên giường của anh đều như vậy cả, nhưng sau khi nếm mùi dục tiên dục tử thì lại không nỡ rời khỏi nơi đây đâu.
Vu Tử Đồng mắng:
- Đê tiện, hạ lưu. Tôi có chết cũng không cho anh đạt được mục đích.
Súc sinh đáng chết! Trong lòng Vũ Ngôn vô cùng tức giận, tay vận phóng nội kình. "Cạch" một tiếng xoay mở cái khóa rồi tung cước đạp vào cửa đi vào. Đây là một gian phòng lớn, trên một cái bàn có bày đủ loại sơn hào hải vị, còn có một chai rượu vang mới mở, và ba chiếc ghế sô pha màu trắng bằng da thật rất lớn được xếp vào một góc.
Trong phòng, An công tử đang kéo cánh tay Vu Tử Đồng vào lòng mình, một ống tay áo của cô đã bị xé rách để lộ ra một cánh tay ngọc trắng thắng cả tuyết.
Thấy Vũ Ngôn đến, đôi mắt tuyệt mĩ của Vu Tử Đồng đỏ lên, mắt rưng rưng lệ rồi giãy khỏi tay An công tử lao tới trốn vào phía sau Vũ Ngôn rồi kéo tay hắn nói:
- Chúng ta mau đi thôi!
An công tử thấy Vũ Ngôn lao vào thì rất giận dữ, nói:
- Đi ư? Ai cho mẹ nó đi? Dám phá chuyện tốt của tao à. Tao thấy mày chán sống rồi!
Hắn nổi giận, ngưng tụ công lực toàn thân, lập tức trên người hắn tỏa ra một tầng sương màu đen nhạt như có như không với khí thế bức người, tạo ra một áp lực khiến Vu Tử Đồng không thở nổi.
Vũ Ngôn nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Vu Tử Đồng, cười với cô một nụ cười như ánh mặt trời. Vu Tử Đồng cảm giác như có một cơn gió xuân tươi mới của tháng ba lướt nhẹ qua trái tim mình. Tất cả sợ hãi, bất an ngay lập tức đều biến mất. Bả vai rộng lớn của Vũ Ngôn giờ với cô như một ngọn núi lớn nguy nga sừng sững, và giờ đây, khi ngọn núi ấy đứng chắn trước mặt mình đã tạo một cảm giác an toàn khiến khuôn mặt Vu Tử Đồng nóng bừng cả lên.
Xoay người đối mặt với An công tử kia, sát ý trong lòng Vũ Ngôn dâng cao, khóe miệng nhếch lên cười đầy tà dị rồi nhìn chằm chằm vào ánh mắt An công tử, một cái nhìn như nhìn một con sơn dương sắp bị làm thịt, một cái nhìn không chút thương xót hay thông cảm, một ánh mắt chỉ có sự lãnh khốc và máu tanh. Chân lực cường đại trong cơ thể dâng lên, Long Dục chân khí dường như đặc biệt thích không khí kiểu này nên tạm thời cản thế lực của Thiên Tâm quyết lại. Chân khí quỷ dị, hơn nữa lại còn khí thế sát phạt cường đại do trải qua nhiều lần sinh tử khiến một người có công lực sâu như An công tử cũng không thể không lạnh rùng mình.
Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười tàn khốc, đẹp mà âm tà:
- Thập giới của Võ giả thì đứng đầu là dâm giới. Người vi phạm, chết!
An công tử không chịu nổi cảm giác bị chén ép kiểu này nên hắn liều mình, hét lên một tiếng, chân bước lên, công lực toàn thân ngưng tụ vào tay, một quyền đánh thẳng vào mặt Vũ Ngôn.
Một thức này hình như là Hắc Hổ Đào Tâm của phái Nga Mi nhưng lại có chút khác biệt. Quyền phong An công tử tới trước người Vũ Ngôn nhưng lại biến đổi, đơn quyền hạ xuống, quyền tâm hướng vào ngực Vũ Ngôn. Đây chính là Hắc Hổ Đào Tâm mà Vũ Ngôn đã xem qua trên cuốn "Tạp kinh tổng hợp". Thì ra Phái Nga Mi thực sự tồn tại, thật thú vị, rất thú vị. Trong lòng Vũ Ngôn thầm nghĩ. Nhưng nghĩ thì nghĩ, còn quyền thì hắn vẫn xuất ra cực nhanh. Thừa dịp cổ tay của tên kia tới sát ngực mình, một quyền của Vũ Ngôn đã đánh vào cổ tay hắn.
" Rắc", An công tử dường như nghe thấy tiếng cổ tay mình bị gãy, rồi sau đó hắn tru lên một tiếng "Áaaaaaa" đau đớn. Thì ra Vũ Ngôn sau khi làm gãy cổ tay hắn nhưng vẫn không hề dừng lại mà còn bước chân về trước, nắm lấy cổ hắn rồi nhấc bổng hắn ta lên. Trong lòng Vũ Ngôn, sát ý đã dâng tới ngập trời, ra tay càng mạnh hơn. Giờ trong tay hắn, An công tử đã biến thành một con gà chết yếu ớt mặc cho người ta làm thịt.
Vu Tử Đồng thấy hai mắt An công tử đã trắng dã và có dấu hiệu của việc thiếu dưỡng khí nên cô vội bước lên ôm cánh tay Vũ Ngôn, hô:
- Mau buông hắn ta ra. Anh giết hắn mất.
Vũ Ngôn thở dài. Hắn biết cô nàng lo mình giết người, nhưng Vu Tử Đồng nào biết rằng, những kẻ ngã dưới nòng súng