Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 54: Phương hướng (2).
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Vũ Ngôn cũng có rất nhiều cảm xúc với chuyện này, hắn tiếp lời:
- Ngành chế tạo, đặc biệt là chế tạo những trang bị nặng là trụ cột công nghiệp của một quốc gia. Chế tạo ô tô và chế tạo máy bay lại càng trở thành đại biểu cho trình độ công nghiệp cao của một quốc gia. Nhưng khi nhìn lại chúng ta, đã nhiều năm nghiên cứu về ô tô, máy bay như vậy nhưng ngay cả một cái bánh xe, một cái cánh máy bay cũng chưa làm được. Thân là con cháu Viêm Hoàng thì những điều này không chỉ là một sự sỉ nhục mà trong nó còn tiềm ẩn nguy cơ to lớn. Ngẫm lại, nếu như không có ngành chế tạo được quy mô hóa cao hàng đầu thì trong thời buổi lấy khoa học kỹ thuật làm đầu như bây giờ, chúng ta sao có thể cạnh tranh được với người khác.
Vũ Ngôn cũng có chút kích động. Hắn đứng lên chậm rãi đi tới đứng trước cửa sổ, trầm giọng nói:
- Ngàn năm tiếp theo sẽ là thời đại của khoa học kỹ thuật và năng lượng. Chúng ta phải ưu tiên phát triển những lĩnh vực mà đã lạc hậu hơn người khác. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là chúng ta vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng. Chuyện này đáng sợ tới mức nào đây.
Vu Tử Đồng cười nói:
- Không ngờ anh còn có thể giác ngộ như vậy. Thật không thể tin được anh vẫn còn là một sinh viên chưa vào xã hội. Có đôi khi tôi cảm giác kinh nghiệm của anh rất không tương xứng với số tuổi của anh. Có phải anh còn rất nhiều chuyện không thể cho ai biết phải không hả?
Vũ Ngôn cũng không phủ nhận, cười nói:
- Nếu cô đã biết tôi có chuyện không thể cho ai biết thì còn hỏi làm gì. Cái này không phải ép tôi giết người diệt khẩu sao?
Vu Tử Đồng nhăn mũi một cái "xì" một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ ý oán trách nhìn hắn. Vũ Ngôn đối với vẻ phong tình vạn chủng của cô nàng mặc dù đã lĩnh hội tới tận cùng, thấm vào tận xương tủy nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi cái mị lực chết người đó, vì thế hắn đành phải vội vàng dời ánh mắt ra chỗ khác.
Bàn tay nhỏ bé của Vu Tử Đồng khẽ để lên môi, cười hi hi nhìn dáng vẻ già dặn nửa mùa và túng quẫn vội vã của Vũ Ngôn. Điều này cũng thật rất vui đó!
Vũ Ngôn cảm thấy ánh mắt cô nàng hình như có vẻ giận, mà như cũng có vẻ là đang cười cười mà nhìn chăm chú lên người mình, hắn giờ có cảm giác ăn không tiêu "sự yêu mến" này, vội nói:
- Vậy nói tiếp về công ty của cô đí.
Vu Tử Đồng nhớ tới chính sự, ánh mắt cũng trở lại buồn bã. Mình ở đây nói chuyện bàn luận với hắn nhìn thì có vẻ thành đạt, hiểu biết, nhưng nào ai biết rằng một người phụ nữ như mình đã phải vất vả kinh doanh nhiều năm như vậy, song công ty lại sắp đóng cửa. Tâm huyết trong nhiều năm của rất nhiều người giờ đổ xuống sông xuống biển. Thật khiến người ta đau lòng.
Biết thì biết vậy nhưng mình phải làm thế nào đây. Chẳng lẽ thực sự phải hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy sự phát triển của công ty sao. Song, nếu như ngay cả bản thân mà mình cũng có thể bán đứng, làm mất đi nhân cách của mình thì một người vô nhân cách còn có thể khát vọng, lý tưởng, hùng tâm tráng chí gì nữa chứ? Cho dù hy sinh bản thân thì công ty nhất định có thể phát triển thuận lợi sao? Loại người như An Tử Phong làm sao có thể bỏ qua đây?
Còn chàng trai tên Vũ Ngôn trước mắt, tuổi còn trẻ nhưng lại thần bí khó lường, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại hơi chút phức tạp, với ánh mắt có chút gì đó tà dị, tang thương. Đúng là hấp dẫn chết mình mà!
Vu Tử Đồng khi vẫn còn đang trong suy nghĩ của mình thì bị Vũ Ngôn phát hiện ra cô đang thất thần, cười hì hì, nói:
- Cô không sao chứ?
Vu Tử Đồng bị hắn cắt phăng ảo tưởng còn đang dang dở, lại thấy nụ cười du côn của hắn nên nghĩ rằng hắn đã nhìn thấy điều gì nên khuôn mặt lại đỏ bừng lên, vội nói:
- Không có gì, không có gì. Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ.
Vũ Ngôn cười ha ha, nói:
- Rất ít người khi nói chuyện với tôi mà không bị thất thần như vậy đấy. Cô rất may mắn khi vượt qua được mị lực của tôi trong khoảng thời gian ngắn đó. Còn không thì cô còn chẳng có cơ hội suy nghĩ đâu.
Vu Tử Đồng hừ một tiếng, khóe môi hiện lên một nụ cười tinh nghịch, nói:
- Anh đẹp lắm đấy. Anh!
Vũ Ngôn cười nói:
- Nói chính sự! Nói chính sự đi!
Vu Tử Đồng trừng mắt liếc hắn một cái, tiểu tử nhà anh cũng biết tới chính sự sao; thấy dáng vẻ cười một cách ngây ngô của Vũ Ngôn mà trong lòng cô có một cảm giác thân thiết, ấm áp. Ở cùng với hắn, mỗi một chuyện dường như đều rất tự nhiên, tự nhiên tới mức ngay cả vui vẻ cũng không cảm nhận được, nó gần như trở nên bình thường vậy. Anh chàng này thật tà môn; Vu Tử Đồng nhìn chằm chằm Vũ Ngôn, trong lòng nghĩ.
- Cha tôi cùng mấy đồng nghiệp của ông trong cơn giận dữ đã từ chức rời khỏi chỗ đang làm rồi thành lập công ty này.
Vu Tử Đồng rốt cục cũng đã thu lại tâm trạng phức tạp kia, tiếp tục kể về lịch sử công ty mình.
- Lúc đầu công ty mới được mở có quy