Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 63: Dạ minh châu (3).
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Vũ Ngôn đọc thuộc sách sử nên cũng có chút ấn tượng với các Hoàng Đế nổi tiếng trong lịch sử, khi vừa đọc được mấy chữ này xong liền chấn động.
Đại Minh chính thống Hoàng Đế, đó thực không phải là một nhân vật bình thường mà chính là vị Hoàng Đế thứ sáu của triều Minh, Chu Kỳ Trấn, miếu hiệu "Anh Tông". Trong lịch sử, vị vua Chu Kỳ Trấn này rất có tiếng, ông đã uỷ nhiệm cho đại thái giám Vương Chấn cầm quyền khiến triều chính hủ bại, hoạn quan đương quyền. Cuối cùng, theo lời khuyên của Vương Chấn ông đã ngự giá thân chinh nhưng do không biết phép dùng binh dẫn tới " Thổ Mộc chi biến" (1) và bị bộ tộc Ngoã Lạt của Mông Cổ bắt làm tù binh làm mất đi đế vị, sau lại được thả ra.
Đương nhiên, vị hoàng đế Anh Tông này cũng không phải là một nhân vật đơn giản gì. Tám năm sau, qua " Đoạt môn chi biến"(2) ông lại bước lên ngai vàng lấy niên hiệu "Thiên Thuận", 38 tuổi băng hà, miếu hiệu "Anh Tông". Làm Hoàng Đế bị kéo xuống ngai vàng rồi sau đó lại tiếp tục được bước ngồi lên đó, trong lịch sử ông có thể nói là một hoàng đế hiếm có, rất nổi danh.
Trên viên dạ minh châu này có lưu ấn triện ngọc tỷ của Đại Minh Anh Tông, điều này thực sự khiến Vũ Ngôn giật mình. Vu Tử Đồng sau khi biết được anh danh của vị Hoàng Đế Anh Tông này cũng rất kinh hãi, đây chính là ấn triện của Anh Tông, vị hoàng đế bị bộ tộc Ngoã Lạt bắt làm tù binh ư? Vậy thì nó chẳng phải có lịch sử hơn năm trăm năm rồi sao?
Vu Tử Đồng thở dài ra một hơi nói:
- Dạ minh châu dễ bị tổn hại, với lại còn có hình tròn nhưng làm cách nào bọn họ có thể khắc con dấu lên đó mà khiến người ta cầm vào lại không có một chút cảm giác ráp ráp nào vậy?
Phương lão nói:
- Đó không phải là khắc, nếu mà là điêu khắc thì bất kể tay nghề có cao siêu tới đâu thì cũng sẽ để lại vẻ thô ráp, và làm hỏng đi chỉnh thể mỹ cảm của viên dạ minh châu. Ấn triện này hình như là dùng thủy ấn in lên, nhưng, ai mà có thể có kỹ thuật cao siêu như thế này khắc được lên đây và lại còn vẫn giữ được màu sắc tươi đẹp, sống động sau hơn năm trăm năm đây. Cho dù là kỹ thuật vi điêu bây giờ cũng chưa chắc làm ra được chuyện thần kỳ như thế này.
Phương lão thở dài:
- Kỹ thuật như thế này thì không thể dùng mấy từ "tay nghề điêu luyện" là có thể hình dung ra được. Trí tuệ của tổ tiên chúng ta thật sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Những hậu bối chúng ta không ngờ không biết họ bằng cách nào làm ra được những điều đó. Thật hổ thẹn! Hổ thẹn!
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng cũng rất cảm thán, thoạt nhìn thời đại này của chúng ta mặc dù có tiến lên nhưng tổ tiên chúng ta vẫn sáng tạo những kỳ tích khiến chúng ta, những người sống trong thời hiện đại cũng phải sợ hãi than thở, tự vấn mình không bằng.
Vũ Ngôn nghĩ đến một vấn đề nói:
- Phương lão, lão có thể xác định ấn triện kia là của thời Hoàng Đế Anh Tông ư?
Phương lão gật đầu nói:
- Làm cái nghề này, điều cơ bản nhất là giám định ấn triện của các hoàng đế các triều đại. Lão có thể xác nhận, ấn triện đó quả thực chính là ấn triện của Anh Tông.
Nghe được lời xác nhận từ miệng của vị đại sư này, Vũ Ngôn lập tức yên lòng. Xem ra lai lịch của vị tổ sư Ma môn rất không đơn giản, ngay cả vật mà hoàng đế dùng cũng có thể lấy ra. Theo phỏng đoán của Vũ Ngôn, dạ minh châu lớn như thể này nhất định không có nhiều, hơn nữa có khi còn là vật dùng để chiếu sáng trong tẩm cung của Hoàng Đế nữa.
Quả nhiên, Phương lão nói tiếp:
- Từ chất liệu và ấn triện trên đó thì viên dạ minh châu này nhất định được sử dụng trong tẩm cung của Anh Tông, số lượng cũng rất ít, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến từ chỗ của Vũ tiên sinh, lão hủ vô cùng cảm kích.
Vũ Ngôn cười nói:
- Nó cũng của một vị trưởng bối trong nhà cháu truyền xuống. Nghe nói là do có một vị tổ tiên là người hầu trong cung triều Minh và cũng không biết thể nào mà còn có tời vài viên rơi vào tay cháu.
Trong lòng Vu Tử Đồng cười thầm, người hầu trong cung là người nào vậy. Tiểu tử này nói lung tung quá.
Phương lão tất nhiên cũng chẳng truy cứu xem dạ minh châu này lấy được từ đâu, mà lão chỉ nghe thấy trong lời của Vũ Ngôn có nói, trong tay hắn còn có mấy viên. Người khác có được một viên đã phúc lắm rồi, còn người thanh niên này không ngờ lại có tới mấy viên, thực khiến người ta sợ hãi.
Vũ Ngôn nói:
- Nói nhiều như vậy nhưng có thể mới Phương lão tiên sinh định giá, xem giá trị của nó là bao nhiều hay không?
Phương lão nói:
- Từ chất liệu và quy cách, viên dạ minh châu này nguyên chất, sáng, không có lẫn tạp chất, hơn nữa lại lớn, và có niên đại tới hơn năm trăm năm lịch sử. Chắc hẳn cháu cũng biết, hiện nay, cho dù là một mảnh giấy từ năm trăm năm trước cũng còn quý hơn cả vàng.
Sự so sánh kiều này tuy rằng thô tục nhưng cũng rất có lý, Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng chỉ cười không nói gì.
- Mặt khác, trên đó còn có ấn triện ngọc tỷ của hoàng đế, không nói những cái khác mà chỉ mình kỹ thuật thế này cũng có thể khiến giá trị của nó tăng lên gấp bội rồi, huống chi lại là vật ngự dụng, lại còn là của hoàng đế Minh Anh Tông đại danh đỉnh đỉnh nữa. Dù có dùng mấy chữ vật báu vô giá cũng không đủ hình dung được giá trị của nó hiện giờ. Lão hủ ước đoán, giá của nó trên thị trường ít nhất trên dưới một ngàn vạn.
Phương lão nghiêm túc nói.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng cũng chết lặng khi nghe tới giá trị của một viên dạ minh châu thế này.
Phương lão nhìn thần sắc hai người tưởng rằng nghi ngờ mình định giá vẫn còn quá thấp nên vội nói:
- Giá cả trên thị trường châu báu thay đổi từng ngày từng giờ, một ngàn vạn này chỉ là ước đoán ít nhất mà thôi. Vật ngự dụng của các hoàng đế đầu tiên, hoàng đế cuối cùng, các hoàng đế nổi tiếng của mọi triều đại đều rất dễ có được giá tốt. Viên dạ minh châu này nói là châu báu cũng đúng, nhưng nói nó là di vật văn hoá còn chính xác hơn, hơn nữa lại còn là di vật văn hoá quý báu hiếm có. Nếu tiến hành bán đấu giá thì lão nghĩ nó ít nhất có thể bàn với giá một ngàn năm trăm vạn, đương nhiên đó cũng chỉ là ước đoán ban đầu mà thôi.
Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng nhìn nhau và đều trông thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương. Những điều hôm này