Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 70: Cưỡng ép.
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Vu Tử Đồng vội nói:
- Có nguy hiểm hay không?
Vũ Ngôn tươi cười trả lời:
- Tin vào anh, khóa dây an toàn của em lại đi.
Vu Tử Đồng lập tức móc khóa dây an toàn. Sắc mặt Vũ Ngôn trấn định không nói gì nữa, chân nhấn mạnh ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Vu Tử Đồng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phía sau có ba chiếc xe đang theo sát, một chiếc Phổ Tang màu đen, còn lại hai chiếc xe thùng cỡ trung. Ba chiếc xe đằng sau thấy xe phía trước tăng tốc cũng vội vàng đạp ga đuổi theo.
Con đường quốc lộ này là đường một chiều gồm ba làn và xe của Vũ Ngôn đang chạy trên làn đường ở giữa. Phía trước hắn khoảng gần mười mét có một chiếc xe container cỡ vừa, làn xe bên trái cũng có một chiếc xe tải, bên phải là một chiếc xe con chạy song song. Vũ Ngôn liếc nhìn kính chiếu hậu cười lạnh lùng rồi lại đạp chân ga, trong khoảnh khắc tốc độ đã tăng tới 160 km/h. Chiếc xe lao như bay trên đường, trong một chốc đã vượt lên chiếc xe tải bên trái một nửa thân xe và còn cách chiếc xe container đằng trước chừng sáu bảy mét.
Trong lòng Vu Tử Đồng đang rất khẩn trương, cô chỉ biết nắm chặt vào cái ghề ngồi. Vũ Ngôn mỉm cười khẽ nhắc một tiếng:
- Chú ý ngồi cho vững!
Vừa nhắc xong hắn đột ngột đánh vô lăng sang trái, chiếc xe đang ở trong tình trạng chạy với tốc độ cao cũng phiêu từ làn xe ở giữa sang làn xe bên trái, khi sang làn đường bên trái, chiếc xe của hắn chỉ cách chiếc xe tải phía sau có đúng một mét.
Chiếc xe Vũ Ngôn đang lái đã được cha của Vu Tử Đồng "độ" lại nên tính linh hoạt của nó hơn xa những xe khác. Hai tay Vũ Ngôn nắm chặt vô lăng, đợi cho hơn nửa thân xe đi vào làn bên trái hắn lập tức đẩy vô lăng sang phải, và thế là chiếc xe lại bon bon chạy trên làn đường bên trái. Lái xe xe tải phía sau trừng mắt nhìn chiếc Phổ Tang vừa nãy còn đi song song với mình, nhưng chỉ trong có nháy mắt nó đã như một bóng ma xuất hiện ngay trước, cách xe của mình chưa tới một mét. Thật không thể tin vào mắt mình nữa!
Vu Tử Đồng còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì Vũ Ngôn đã lại nhấn ga, tốc độ trên đồng hồ chỉ 180 km/h, chiếc xe lao về phía trước như bay đồng thời kéo theo sau một đám khói đen ngòm. Tầm mắt của ba chiếc xe đuổi theo phía sau bị xe phía trước che khuất. Vũ Ngôn liên tục tăng tốc nhưng ba chiếc xe phía sau còn chưa có phản ừng thì chiếc Phổ Tang của Vu Tử Đồng đã biến mất khỏi tầm mắt họ.
Một màn biểu diễn đua xe đánh võng vừa rồi đã khiến Vu Tử Đồng hoảng sợ, nhưng lúc này, mặc dù xe vẫn phóng với tốc độ rất cao, cô cũng không sợ hãi nhiều nữa, trông thấy vẻ mặt nhàn nhã của Vũ Ngôn liền không nhịn được nói:
- Anh, anh vừa rồi làm thế nào vậy? Dọa em sợ muốn chết!
Vũ Ngôn khẽ cười nói:
- Ở với anh thế nào hả? Mỗi ngày đều có một sự ngạc nhiên vui mừng mới phải không?
Vu Tử Đồng khẽ phì một tiếng đỏ mặt rồi lại hỏi tiếp:
- Ai theo dõi chúng ta vậy?
Trong lòng Vũ Ngôn sớm đã có tính toán, trong khoảng thời gian mình tới Thiên Kinh cũng chỉ đắc tội có hai người. Trần Gia Lạc là một, hai người đã ngầm đọ sức với nhau nhưng cũng không phát sinh xung đột thực sự, huống chi Trần Gia Lạc chỉ là thích nhị nha đầu mà thôi nên hắn cũng không có lý do gì mà phái người theo dõi mình. Một người khác chính là tên An công tử, kẻ mà mình đã đắc tội khi cứu Tử Đồng tối hôm qua, với thực lực của hắn thì việc phái người theo dõi mình thật chẳng có vấn đề gì.
Hai người nhìn nhau rồi đồng thời thốt lên:
- An Tử Phong!
Tối hôm qua Vũ Ngôn đã phế đi một tay An Tử Phong nên cũng chỉ có hắn mới hận hai người Vũ Ngôn thấu xương thấu cốt. Trong mắt Vu Tử Đồng hiện lên vẻ buồn rầu, nói:
- An Tử Phong là một kẻ có thù tất báo, mặc dù khi ngoài sáng hắn không làm gì chúng ta nhưng thế lực trong tối của tập đoàn An Khải còn đáng sợ hơn cả so với thế lực ở ngoài ánh sáng. Vũ Ngôn, xin lỗi anh. Em đã làm liên lụy tới anh rồi!
Vũ Ngôn cười hì hì, nói:
- Anh sớm đã lên thuyền giặc của em rồi, dù có muốn chạy cũng không thoát nổi, với lại giờ nói mấy thứ này cũng đã muộn rồi.
Vu Tử Đồng buồn bực nói:
- Anh bây giờ hoàn toàn có thể bắt em đưa cho bọn hắn mà, nói không chừng còn có thể đổi được một chỗ tốt trong tập đoàn An Khải đó.
Vũ Ngôn cười trêu đùa, nói:
- Thật sự vừa rồi cũng có suy nghĩ này nhưng hình như anh không có lý do để làm như vậy, em cũng biết, anh bây giờ không thiếu tiền để tiêu!
Vu Tử Đồng giận dữ đánh hắn một quyền rồi không thèm nói gì nữa. Vũ Ngôn cười ha hả, nói:
- Đùa một chút thôi! Em yên tâm đi, con người của anh cái khác thì không có nhưng lòng hiệp nghĩa lại không ít. Mấy cái này không dọa nổi anh đâu. Em giờ đã là tổng giám đốc của anh nên bất cứ ai cũng không thể động tới em được.
Vu Tử Đồng lườm hắn một cái không nói gì.
Sự thật đã chứng minh một loạt những động tác trước kia của Vũ Ngôn đều vô dụng. Đối phương đến là đã có sự chuẩn bị, chính vì thế bọn chúng cũng sớm lưu lại hậu chiêu. Ở Liệp Ưng, Vũ Ngôn luyện được kỹ thuật lái xe tới cấp tuyệt kỹ nhưng khi đối mặt với ba chiếc xe tải cỡ lớn đang đi dàn hàng ngang xếp thành một chữ "Nhất" chiếm hết toàn bộ cả ba làn đường phía trước thì hắn cũng đành bó tay.
Dù sao cũng không thể quay đầu xe rồi phóng ngược chiều như điên như dại được, vì như vậy sẽ gây không ít tai nạn giao thông, cho dù là vẫn đang ở trong Liệp Ưng cũng thế, vì tất cả đều phải dựa theo pháp luật. Vũ Ngôn tất nhiên là cũng nghĩ tới chuyện này.
Đồng thời hắn còn đang tự hỏi xem mình có phải đã quá nhẹ tới với An Tử Phong hay không? Nếu lúc ấy giết hắn hoặc phế bỏ võ công của hắn thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ? Có lẽ nghênh đón mình lúc này sẽ không phải chỉ là một trận thế nhỏ bé thế kia nữa. Bất kể thế nào thì thù này đã kết, chuyện trả thù cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Xem ra, loại người như An Tử Phong có đắc tội một lần hay cả một nghìn lần thì kết quả cũng đều như nhau. Và nếu hắn rơi vào tay mình một lần nữa thì tuyệt đối không có chuyện dễ dàng bỏ qua như trước nữa đâu.
Khi Vũ Ngôn còn đang suy ngẫm, chẳng biết lúc nào đã có thêm ba chiếc xe tải cỡ lớn cũng xếp thành chữ "nhất" đang đi ở phía sau xe của hắn đồng thời cũng chặn luôn đường rút lui của Vũ Ngôn. Sáu chiếc xe lớn kẹp một chiếc Phổ Tang nhỏ bé ở giữa, tựa hồ như muốn nghiền nát nó vậy.
Trông thấy trận thế như kia, Vũ Ngôn không khỏi lắc đầu nói:
- Thật hoành tráng! Nhưng nếu đổi thành xe tăng còn tốt hơn!
Vu Tử Đồng cau mày liếc mắt nhìn hắn nói:
- Lúc nào rồi mà anh còn đùa được. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
Vũ Ngôn nghiêm túc nói:
- Nếu có thể đầu hàng, anh lựa chọn đầu hàng!
Kết quả ngay cả cơ hội đầu hàng Vũ Ngôn cũng không có. Sáu chiếc xe dẫn xe của hai người Vũ Ngôn rời khỏi đường quốc lộ thành phố rồi thẳng lái ra ngoài thành phố. Vũ Ngôn và Vu Tử Đồng bị nhốt ở trong xe không thể động đậy được gì.
Tới một rừng cây, xe trước xe sau đều dừng lại, sau đó đèn xe được mở hết lên chiếu sáng mọi vật trong đêm tối.
- Quả là một chỗ tốt để giết người.
Vũ Ngôn nhìn rừng cây bên ngoài lẩm bẩm. Vu Tử Đồng "uh" một tiếng, trong lòng lại càng thêm sợ hãi nhưng vẫn lườm hắn một cái.
Vũ Ngôn thấy thần sắc hoảng sợ của Tử Đồng liền cầm tay nàng rồi nhẹ nhàng cười nói:
- Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
Bàn tay nhỏ bé của Vu Tử Đồng được hắn nắm chặt, lại cảm giác thấy sức mạnh truyền đến từ lòng bàn tay của hắn nên sự sợ hãi trong lòng cũng giảm đi đáng kể. Cô cũng nhoẻn miệng cười nói:
- Uhm, em cũng không có gì phải sợ nữa. Cùng lắm thì cùng chết thôi!
Vũ Ngôn thấy dáng vẻ kiên cường mang chút gì đó yếu duối của nàng mà trong lòng cũng cảm khái. Nếu đêm qua cô ấy không gặp được mình thì sẽ xảy ra chuyện gì thật không dám tưởng tượng nữa? Một cô gái mạnh mẽ thành đạt lại chỉ có thể dựa vào việc hy sinh hạnh phúc của bản thân để đánh đổi lấy sự phát triển trong sự nghiệp, những chua xót đắng cay trong này mấy ai hiểu? Nghĩ vậy hắn lại càng thương xót cô gái kiên cường này hơn, bàn tay hắn nắm bàn tay của nàng cũng chặt hơn một chút.
- Hai vị thật vui vẻ ha!
Ngoài cửa sổ xe của hai người truyền đến tiếng cười lạnh của một người đàn ông to lớn mạnh mẽ tầm hơn ba mươi tuổi.
Vũ Ngôn đẩy mở cửa xe rồi đi đến trước người tráng hán, cười nói:
- Vị đại ca này không biết xưng hô thế nào? Đêm khuya gọi tiểu đệ ra có gì chỉ giáo?
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét nhìn xung quanh, thấy mười đại hán mặc áo đen quần đen đang đứng ở bốn phía vây hai người bên mình vào giữa. Những người này đều to con khỏe mạnh, ánh mắt hung hãn, vừa nhìn đã biết đó đều là những kẻ chuyên đâm thuê chém mướn rồi.
Tráng hán cười khà khà, nói:
- Đừng có nói nhiều với ông đây. Người anh em, mày lái xe cũng được quá ha, chút nữa là các huynh đệ bọn tao về tay trắng rồi. Hôm nay nếu đã bị bọn này bắt thì ngoại trừ vị tiểu thư kia được ở lại, còn mày phải cam chịu đi. Trên đường xuống suối vàng vui vẻ nhé ku!
Vũ Ngôn sửng sốt nói:
- Các anh muốn giết tôi sao? Vì cái gì vậy? Anh dám động thủ, thế này còn công bẳng, còn vương pháp không hả?
Tráng hán cười lạnh nói:
- Các huynh đệ bọn này ngày nào cũng làm mấy chuyện thế này nên chẳng có mẹ gì là không dám cả. Ai làm chuyện gì thì trong lòng người đó biết rõ. Động não một chút đi, suy nghĩ cho kĩ vào, đợi huynh đệ bọn này ra tay sẽ nhẹ nhàng một chút để cho mày ra đi cho nó thoải mái.
Vũ Ngôn cười hì hì, nói:
- Là An công tử phái bọn mày tới?
Tráng hán nói:
- Tao không biết An công tử gì hết, tao chỉ biết một việc, tối nay mày phải để mạng lại ở chỗ này.
Trong mắt Vũ Ngôn hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, hắn cười nói:
- Bọn mày khẳng định có thể khiến tao để lại mạng ở đây ư? Chủ của bọn mày còn chẳng có khả năng giữ tao lại chứ là bọn mày. Chẳng lẽ không ai nói với bọn mày cái gì sao?
Tráng hán cười lạnh nói:
- Tao không thể lưu mạng của mày lại, nhưng có một thứ làm được.
Mười đại hán xung quanh đồng thời giơ tay lên, hơn mười họng súng đen ngòm cùng chĩa thẳng vào Vũ Ngôn.
Vũ Ngôn nếu đã tự nguyện xuống xe tới chỗ này thì tức là hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, nhưng khi trông thấy vũ khí trong tay bọn chúng lại khiến hắn chấn động, song đó chỉ là chấn động chứ không phải là sợ hãi. Không ngờ tới bọn này lại có cả súng ngắn Beretta. Beretta là súng lục được một cường quốc quân sự nào đó chế tạo vào thập niên 80, súng nhẹ nhưng có hỏa lực rất mạnh, tốc độ bóp cò nhanh. Đây chính là những đặc điểm lớn nhất của loại súng lục này. Không nghĩ rằng một bang phái xã hội đen lại có nhiều Beretta như vậy, điều này thật sự khiến Vũ Ngôn vô cùng kinh hãi.
Tuy rằng hắn biết bọn này nhất định là thông qua một con đường đặc biệt nào đó để mua nhưng để có thể trang bị cho một hắc bang những vũ khí tiên tiến cường đại như thế thì đến cùng, lực lượng sau lưng bọn chúng mạnh tới mức nào?
Vũ Ngôn rùng mình, sự nguy hại của loại bang phái xã hội đen kiểu này đối với xã hội là điều không cần phải