Thẩm Thương dựng đứng lông tơ, ông ta run lẩy bẩy: "Cậu Tôn, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một cơ hội, cho nhà họ Thẩm một cơ hội!"
Không phủ nhận thì chính là thừa nhận!
Một năm trước Thẩm Thương đã biết được từ một số nguồn tin rằng chủ nhân mới của Thiên Cửu môn sắp xuất hiện.
Mà ở thành phố Giang Châu, người có thể khiến những nhân vật tầm cỡ mang danh hiệu Thiên Cửu môn như Từ Khang Niên, Lưu Giang cung kính như vậy thì chỉ có thể là vị chủ nhân mới của Thiên Cửu môn.
Không thể sai được!
Thiên Cửu môn?
Đầu Lục Hạo ong ong, tuy không biết Thiên Cửu môn nghĩa là gì nhưng có thể khiến ông cụ Thẩm run lẩy bẩy như vậy thì có lẽ không đơn giản.
Anh của cậu ta còn lợi hại hơn xưa gấp trăm lần!
"Cứu con gái tôi ra đã!"
Tôn Hàn sốt ruột muốn gặp Đồng Đồng nên không rảnh quan tâm đến những người này.
Sắc mặt Thẩm Kỳ Bân khó coi như vừa ăn phải ruồi, nhưng không dám thốt chữ nào.
Không có tủy của Tôn Đồng Đồng thì con gái ông ta cũng mất mạng.
Nhưng nếu cứ cố chấp cấy tủy của Tôn Đồng Đồng cho Thẩm Nguyệt thì nhà họ Thẩm coi như xong!
"Còn không mau đi đi!"
Thẩm Thương tức giận nhìn đứa con thứ hai, đã đến nước này rồi mà còn đứng sững ra đó làm gì!
Cũng ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Một cô gái trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch dắt tay một cô bé rất béo đi ra.
Cô bé trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt vô cùng giống Tôn Hàn, nhưng do được tẩm bổ quá nhiều mà khá béo so với những cô bé đồng trang lứa.
Đây không phải là Tôn Đồng Đồng, con gái của Tôn Hàn thì là ai?
Mắt Tôn Hàn thoáng cái đỏ bừng, anh rưng rưng nước mắt.
"Đừng làm ồn nữa, tôi không làm phẫu thuật nữa! Đồng Đồng còn bé, mọi người tha cho cô bé đi!"
"Ông nội, bố, thực ra con không muốn thực hiện cuộc phẫu thuật này, con không muốn hại Đồng Đồng!"
Ngũ quan của Thẩm Nguyệt rất tinh xảo, nếu không phải do quá bệnh tật yếu ớt thì đúng là một cô gái xinh đẹp vô song.
Cô ấy không rõ tình hình, mặc đồ phẫu thuật đưa Đồng Đồng ra, xin Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân từ bỏ việc làm phẫu thuật.
Cô ấy rất rõ ràng, nếu cấy lượng tủy ít thì còn đỡ, nhưng lượng tủy mà cô ấy cần, một đứa bé như Đồng Đồng không thể nào chịu đựng nổi.
Nếu nghiêm trọng thì sẽ khiến các chức năng của cơ thể lão hóa, thậm chí là bại liệt.
"Đồng Đồng!"
Lục Hạo kinh ngạc, vội đi tới ôm Đồng Đồng lên, vô cùng đau lòng: "Đồng Đồng, sao cháu lại béo thế này hả?"
Đồng Đồng bây giờ ít nhất phải nặng 35 cân, cô bé còn chưa đến sáu tuổi!
"Chú Lục Hạo!"
Đồng Đồng reo lên vui sướng, nhưng ngay sau đó cô bé liền khóc đầy tủi thân: "Chú Lục Hạo, cháu không muốn phẫu thuật, Đồng Đồng sợ lắm!"
"Đồng Đồng không sợ, không ai có thể bắt cháu phẫu thuật.
Không phải cháu nhớ bố sao, đây chính là bố cháu!"
Lục Hạo vội vàng ôm Đồng Đồng tới trước mặt Tôn Hàn.
Cậu ta xoa đầu cô bé, đau lòng rơi lệ: "Anh à, một năm trước Đồng Đồng mới có hơn 20 cân, một cô bé xinh đẹp khỏe mạnh biết bao!"
"Bố, bố là bố con sao?", Đồng Đồng không dám tin.
"Đúng, bố là bố con đây!"
Tôn Hàn nặng nề bật thốt ra, giọng anh đầy sự phẫn nộ.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, khóe mắt suýt nứt ra.
"Vì cấy đủ tủy cho cô mà một năm qua các người khiến một cô bé 20 cân tăng lên đến 35 cân, đúng là hay thật đấy!"
Thẩm Nguyệt bị trừng tới nối hốt hoảng, cô ấy bật khóc, giọng nghẹn ngào: "Xin, xin lỗi, tôi cũng không muốn như vậy, thực sự xin lỗi!"
"Đừng làm hại chị ấy, Đồng Đồng không muốn mọi người làm hại chị ấy!"
Bất ngờ là Đồng Đồng cho rằng Tôn Hàn định làm hại Thẩm Nguyệt, cô bé liền giãy ra khỏi cái ôm của Lục Hạo rồi chạy tới trước mặt Thẩm Nguyệt, chắn cơ thể nhỏ bé trước mặt Thẩm Nguyệt.
Có lẽ là do người bố này quá mức xa lạ nên còn không quan trọng bằng Thẩm Nguyệt trong lòng Đồng Đồng.
"Đồng Đồng, chị ấy là người xấu!"
Đối với Đồng Đồng, giọng Tôn Hàn rất dịu dàng.
"Không! Chị không phải là người xấu, chị ấy rất tốt