[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chó Vẫn Hoàn Chó


trước sau



Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Hàn không đưa Liễu Y Y đi làm mà đến gặp mặt Tạ Viễn tại địa điểm đã hẹn.

Nơi họ hẹn gặp là một quán trà.

Lúc Tôn Hàn đến thì Tạ Viễn đã đợi bên trong quán trà.

Hôm nay Tạ Viễn mặc một chiếc áo jacket màu xám, nét mặt tràn đầy lo âu, gạt tàn trước mặt hắn ta chất đầy những tàn thuốc ngổn ngang.

Hắn ta trông vô cùng tiều tụy, hoảng hốt bất an.

Thấy Tôn Hàn tới, Tạ Viễn liền vội vàng dụi tắt mẩu thuốc trên ngón tay, đứng bật dậy, nói với vẻ bối rối: "Anh, anh Tôn".

Khi gặp lại, Tạ Viễn đã không còn gọi anh là tên họ Tôn kia nữa rồi.

Tôn Hàn hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là bệnh của bà Vương đã tái phát.

Trong lòng anh ít nhiều gì cũng hơi dao động, tên Tạ Viễn này tuy khốn nạn nhưng cũng biết lo lắng cho bệnh tình của mẹ mình, cũng coi là chưa mất đi tính người.

Tất nhiên anh chẳng có chút đồng tình nào.

Người đáng thương thì cũng sẽ có điểm gì đó đáng ghét, có rất nhiều người giống Tạ Viễn, anh không thể nào đồng tình hết được.


Tôn Hàn ngồi xuống vị trí đối diện Tạ Viễn, lạnh nhạt nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Mẹ tôi, bệnh tình của mẹ tôi trở nên nguy kịch! Anh Tôn, cầu xin anh hãy cứu mẹ tôi!"
Lần này Tạ Viễn không dám nổi nóng trước mặt Tôn Hàn nữa.

Tôn Hàn nở nụ cười sâu xa, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên bàn: "Tôi đã bảo anh rồi, loại thuốc kích thích đó có thể hại chết mẹ anh.

Thế nhưng anh lại không tin, cứ muốn dùng trò này để lừa tiền của tôi.

Giờ thì nếm phải quả báo nên đến tìm tôi à".

"Anh Tôn, tôi sai rồi, tôi biết anh chắc chắn có cách cứu mẹ tôi mà! Anh Tôn, tôi là đồ khốn nạn, nhưng mẹ tôi vô tội! Tôi cầu xin anh, xin hãy cứu lấy mẹ tôi!"
Đến lúc này thì Tạ Viễn đâu thể nào không tin nữa.

Lúc Tôn Hàn rời khỏi bệnh viện đã nói bệnh tình của mẹ hắn ta sẽ trở nên nguy kịch.

Lúc đó Tạ Viễn còn khịt mũi coi thường, nghĩ là Tôn Hàn đang nói láo.

Nhưng bây giờ có không muốn tin cũng phải tin.

Những giáo sư trong bệnh viện cũng bó tay hết cách, bảo hắn ta về chuẩn bị hậu sự.

Tạ Viễn không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết, thế nên chỉ có thể tới cầu xin Tôn Hàn.

Tôn Hàn chắp hai tay lại: "Nếu đã đến tìm tôi thì phải nhớ lấy lời tôi nói.

Muốn tôi cứu mẹ anh cũng được thôi, nhưng việc lừa tôi thì anh phải trả giá".

"Thế này nhé, anh trả lại một triệu tệ đã lừa của tôi, tôi sẽ cứu mẹ anh!"
Trả lại một triệu tệ?
Sắc mặt Tạ Viễn liền trở nên khó coi.

Một triệu tệ đó hắn ta đã lấy hơn hai trăm nghìn tệ để trả nợ, sau đó đã tiêu xài mấy chục nghìn tệ, bây giờ hắn ta không thể nào gom đủ một triệu tệ.

Nhưng cho dù gom đủ thì Tạ Viễn sao có thể nhả miếng thịt đã ăn vào tận mồm được?
"Anh Tôn, chẳng giấu gì anh, trước đó tôi lừa tiền của anh là vì tôi nợ nần chồng chất, hết cách rồi nên mới làm như vậy! Tôi đã cầm một triệu tệ đi trả nợ hết rồi! Hay là thế này đi, anh hãy cứu mẹ tôi đi đã, chỉ cần tôi có tiền thì chắc chắn sẽ trả cho anh luôn!"
Tạ Viễn đã nói dối.

Cho dù chỉ còn lại mấy trăm nghìn tệ, hắn ta cũng không nỡ nhả ra.

Tôn Hàn thầm cười nhạo trong lòng, anh thừa biết rằng Tạ Viễn không muốn trả tiền cho anh nhưng vẫn muốn anh cứu người.

Chuyện này đã nằm trong dự tính nên Tôn Hàn cũng không kiên trì làm theo cách này.

Trên thực tế, anh cũng không trông chờ việc có thể lấy lại một triệu tệ.

Anh liền nói ra ý định vốn có: "Nếu như vậy thì khó nói lắm.


Tuy nhiên tôi là một người luôn làm việc theo cách riêng của mình".

"Nếu anh không thể trả đủ tiền cho tôi thì chỉ có thể đổi một cách khác thôi".

"Cách gì?", thấy không phải trả tiền cũng được, Tạ Viễn mừng rơn.

Ánh mắt Tôn Hàn sâu thẳm: "Rất đơn giản, anh đi tự thú, khai ra chuyện anh đã lừa tiền của tôi, thế thì tôi sẽ nguôi giận".

"Nguôi giận rồi thì tôi sẽ cứu mẹ anh".

Hả?
Tạ Viễn ngớ người ra, không thể tin nổi: "Anh, anh bảo tôi phải đi ngồi tù sao?"
Tôn Hàn gật đầu bâng quơ, cầm tách trà lên nhấp một ngụm: "Phải, đây cũng là cách duy nhất để tôi cứu mẹ anh".

Đã làm sai thì phải trả giá.

Ngay từ lúc bắt đầu Tôn Hàn đã nghĩ đến cách này rồi.

Loại người như Tạ Viễn, không đi ngồi tù mấy năm thì hắn ta không thể nào hối cải.

"Anh, anh Tôn, không có...cách khác sao?", vẻ mặt Tạ Viễn tràn ngập sự không tình nguyện.

Bảo hắn ta ngồi tù ư, sao có thể chứ?!
"Anh không ngồi tù cũng được, vậy

thì tôi cũng sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mẹ anh, hiểu không?", đôi mắt lười nhác của Tôn Hàn ánh lên sự kiên quyết.

Sắc mặt Tạ Viễn vô cùng khó coi, dần dần trở nên hung ác: "Tên họ Tôn kia, anh muốn ép tôi vào đường cùng anh mới vừa lòng à?"
"Ông trời giáng tai họa thì còn có thể thấu hiểu, chứ tự tạo nghiệp thì không thể tha thứ.

Tạ Viễn, người ép anh đến bước đường này không phải tôi mà chính là anh đấy".

Tôn Hàn lắc đầu, không thừa nhận sự việc đến nước này là do anh gây ra.

"Ha ha ha..."
Tạ Viễn đột nhiên đứng dậy, không ngừng cười như điên.

Hắn ta giơ tay chỉ vào mặt Tôn Hàn: "Tôi biết ngay là anh sẽ không dễ tính như vậy mà.

Được thôi, tôi vốn định nói chuyện đàng hoàng tử tế với anh mà anh lại không nghe, thế thì đừng có trách tôi!"
Nói rồi hắn ta lấy điện thoại ra gọi điện: "Anh Mã, tôi ở quán trà Long Tường.

Người đó đến rồi, anh mau tới đây đi".

Sau khi cúp máy, Tạ Viễn liền lật mặt: "Tên kia, là tại anh rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt!"
"Anh có biết vì sao tôi không nói cho Liễu Y Y biết bệnh tình của mẹ tôi đã trở nên nguy kịch không?"

Sắc mặt Tôn Hàn rất bình tĩnh, anh mỉm cười hỏi: "Vì sao?"
Tối qua Tạ Viễn gọi cho Liễu Y Y, cô cũng chỉ biết Tạ Viễn muốn gặp Tôn Hàn nhưng có chuyện gì thì Tạ Viễn không nói.

Tôn Hàn hỏi như vậy thực ra chỉ là để phối hợp với Tạ Viễn, anh đã đoán được nguyên nhân thực sự là gì.

Đơn giản chỉ là Tạ Viễn không muốn để Liễu Y Y nhìn thấy một số thứ không nên thấy và càng khinh thường hắn ta hơn.

"Bởi vì tôi thực sự không muốn Liễu Y Y gặp phải người trong xã hội đen.

Anh có biết anh Mã mà tôi gọi đến là ai không?"
"Để tôi nói cho anh biết nhé, Mã Quân chính là tay đánh nhau thiện nghệ của công ty tài chính Tài Nguyên, chỉ cần hắn ra tay, anh không chết thì cũng bị thương! Tên kia, giờ tôi không chỉ muốn anh cứu mẹ tôi, mẹ tôi thiếu một sợi tóc thì anh cũng không được sống yên thân đâu!"
"Anh còn phải lấy năm triệu tệ ra đây, nếu không thì tôi bảo đảm quãng đời còn lại anh sẽ phải ngồi xe lăn!"
Dù sao cũng đã lật mặt rồi, Tạ Viễn không còn kiêng dè gì nữa, liên tục uy hiếp Tôn Hàn.

Tôn Hàn chẳng hề để tâm đến những câu uy hiếp này, chỉ thấy tò mò: "Công ty tài chính Tài Nguyên?"
"Là công ty cho vay đấy.

Nếu công ty cho vay mà anh còn không hiểu thì tôi sẽ nói thẳng ra cho anh biết, đó chính là nơi chuyên cho vay nặng lãi và đòi nợ thuê!", Tạ Viễn hung hăng nói.

Thực ra Tạ Viễn chỉ nói qua bên chỗ Mã Quân chứ không định ra tay thật.

Dù sao thì cái tên thường xuyên bị mời lên đồn cảnh sát uống trà như Mã Quân mà gây chuyện thì hắn ta cũng bị lôi vào.

Nhưng Tôn Hàn không chịu cứu mẹ hắn ta, thế nên hắn ta chẳng còn cách nào khác.

"Chó vẫn hoàn chó, không thể nào sửa nổi tính nết của mình!", Tôn Hàn bật cười phán một câu.

Cộp cộp cộp.

Lúc này tiếng bước chân hỗn loạn vang lên dưới tầng, một đám côn đồ khí thế hùng hổ ập lên.

Tạ Viễn vội vàng ra đón, nói với tên đầu trọc gầy gò đeo dây chuyền vàng đi đầu: "Tên này chính là Tôn Hàn.

Anh Mã, tôi đã đòi của anh ta năm triệu tệ rồi, xong việc chúng ta chia đều!"
Đám người liền nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt tham lam.

Đây chính là con dê béo trị giá năm triệu tệ!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện