Bốp!
Liễu Y Y đột nhiên giơ tay đập bàn tay của Đường Mân ra, nói với lời lẽ vô cùng ngay thẳng: "Anh Đường, nếu đây là điều kiện để anh cứu mẹ tôi thì tôi nói cho anh biết, đừng hòng!"
Tay Đường Mân cứng đờ giữa không trung, hiện rõ vẻ bối rối và phẫn nộ.
Một đôi giày rách mà nghĩ mình thanh cao thánh khiết lắm.
Sắc mặt Đường Mân cũng trở nên u ám: "Cô Liễu, cô nên nghĩ cho kỹ đi.
Làm gì cũng phải lấy chữ hiếu làm đầu, cô chỉ cần trả một cái giá nhỏ nhoi là mẹ cô sẽ được khỏe mạnh!"
"Như thế không tốt sao?"
Tiết Nhất Thủ có danh tiếng vang dội, ở thành phố Giang Châu này Liễu Y Y cũng đã từng nghe nói.
Nếu không phải là vừa không có mối quan hệ vừa không có tiền thì cô cũng muốn đưa mẹ đến Ma Đô để tìm Tiết Nhất Thủ.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc Đường Mân có thể chà đạp lên giới hạn của cô.
"Anh Đường, anh hãy từ bỏ đi, tôi sẽ không làm vậy đâu!", Liễu Y Y đáp rất cứng cỏi.
Nếu Tôn Hàn chưa xuất hiện, có lẽ cô sẽ đồng ý thật.
Nhưng Tôn Hàn từng nói với cô rằng, anh có thể chữa khỏi bệnh suy tim của mẹ cô.
Đường Mân thực sự không ngờ cô Liễu Y Y này lại kiên định như vậy.
Đôi mắt gã đảo liên tục, rồi gã đột nhiên bật cười, nói với giọng hiền hòa: "Xem ra cô Liễu có nguyên tắc của riêng mình, Đường Mân tôi rất thích làm bạn với những người có nguyên tắc như cô".
"Thế này nhé, tôi sẽ liên hệ với Tiết Nhất Thủ sắp xếp lịch cho mẹ cô Liễu để kiểm tra cơ thể.
Còn cô Liễu thì cứ coi như cô nợ tôi một nhân tình, có cơ hội thì mời tôi một bữa cơm là được".
Nghe vậy, Liễu Y Y liền thấy hoài nghi, Đường Mân tốt bụng đến thế sao?
"Cô Liễu, tôi không đề ra điều kiện gì cả, chẳng lẽ cô vẫn không vừa lòng sao?", Đường Mân nhếch miệng, hỏi.
"Không, không hề.
Nếu anh Đường thực sự muốn giúp đỡ tôi thì tôi vô cùng cảm kích.
Anh Đường yên tâm, chuyện tiền thuốc men sẽ không phải phiền lòng anh Đường đâu!"
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vả lại danh tiếng của Tiết Nhất Thủ cũng không phải nói suông, ít nhất có vẻ thiết thực hơn Tôn Hàn.
Không phải là Liễu Y Y không tin Tôn Hàn, mà là bệnh suy tim của mẹ cô quá hiểm nghèo, còn phức tạp hơn bệnh của bà Vương nhiều.
Nghĩ như vậy thì Tiết Nhất Thủ mới là chuyên gia có tiếng nói.
Hơn nữa cô thực sự không nghĩ ra Đường Mân có thể giở trò gì được nữa.
Còn tiền thuốc men chữa trị chắc chắn là không hề rẻ.
Nhưng chiếc đồng hồ Daumier mà Tôn Hàn tặng cô giá trị cũng phải tầm một triệu tệ, đem đi bán cũng có thể lấy được sáu bảy trăm nghìn tệ.
Khi thực sự cần, cô có thể bán chiếc đồng hồ này đi.
Nếu nợ, cô thà rằng nợ Tôn Hàn.
"Chuyện tiền nong thì nói sau đi, cái chính là tôi rất muốn kết bạn với người như cô Liễu Y Y đây.
Nói thật ra thì trước đây tôi và cô Liễu đã có sự hiểu lầm, thực ra tôi không phải người xấu đâu!"
"Có thể cô Liễu không tin, nếu cô không từ chối yêu cầu bất lịch sự ban nãy của tôi thì tôi mới không vui đấy, tôi sẽ cảm thấy cô Liễu hơi suồng sã!"
"Thế này nhé, hình như cô cũng khá bận, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi.
Đợi khi nào Tiết Nhất Thủ có thời gian thì tôi sẽ liên lạc lại với cô!"
Nói xong Đường Mân liền vẫy tay: "Phục vụ, cho tôi thanh toán!"
"Để tôi, để tôi!"
Liễu Y Y vội vàng mở túi xách ra, nhanh chóng tới quầy quán trà của khách sạn để thanh toán.
Nếu người ta đã đồng ý giúp cô thì sao cô có thể để người ta thanh toán được!
Nhưng ngay lúc Liễu Y Y quay người đi thì Đường Mân đã lấy ra một bao thuốc bột nhỏ rồi đổ vào cái cốc của cô.
Thuốc bột vừa gặp nước liền hòa tan, biến mất không thấy tăm tích.
Đường Mân làm xong chuyện này mà mặt còn không biến sắc, gã nhếch môi lên nở nụ cười u ám: "Liễu Y Y, người mà ông đây nhìn trúng thì không thể nào chạy thoát được đâu!"
Liễu Y Y thanh toán xong quay lại, cô chẳng hề phát hiện mà còn nở nụ cười: "Anh Đường, tôi cũng đang trong thời gian làm việc nên phải đi trước thôi".
Đường Mân tỏ vẻ thấu hiểu, gã giơ cốc trà của mình lên: "Cô Liễu có việc thì cứ đi đi.
Nào, hãy dùng trà thay rượu cạn một cốc nào.
Mong rằng lần sau gặp mặt, chúng ta có thể uống rượu với nhau!"
Yêu cầu này không hề quá đáng.
Liễu Y Y không nghĩ nhiều, cô cầm cốc trà lên cụng với Đường Mân, sau đó