Khi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà, cùng đường nên đã tìm đến nhà cậu Ba để mượn tiền nhưng bị họ từ chối.
Từ đó trở đi, đã rất nhiều năm không liên lạc gì.
Kể từ lúc đó, Liễu Y Y không hề có thiện cảm với gia đình nhà cậu Ba.
Khi bố cô còn sống đã giúp đỡ nhà cậu Ba không ít.
Nhưng từ sau khi hai mẹ con cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Liễu thì thái độ người nhà đó hoàn toàn thay đổi, tránh hai mẹ con họ như tránh dịch.
Mẹ cô Tiết Lan là chị ruột của cậu Ba Tiết Kiến Quốc cơ mà!
Nếu không phải nghĩ đến việc đã năm năm không liên lạc, một giọt máu đào còn hơn ao nước lã thì Liễu Y Y hôm nay quả thực không muốn về ăn cơm.
Nhưng thật không ngờ, họ vừa đến đã muốn làm mai cho cô!
Liễu Y Y có nghĩ bằng đầu gối cũng biết đây chẳng phải việc tốt lành gì.
Nếu thực sự có mối tốt thì con gái nhà cậu Ba Tiết Ngọc cũng đang tuổi xuân thì, không giới thiệu cho con gái mình mà giới thiệu cho Liễu Y Y làm gì?
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Liễu Y Y cho rằng mình không nên trông chờ gì vào người nhà này.
"Ôi dào, Y Y con đừng nóng, cứ coi như diễn một vở kịch đi.
Dù gì con cũng đã đưa bạn con tới, nói cậu Tôn là bạn trai con rồi từ chối là được rồi!"
"Dù sao cũng là người một nhà, không nên làm to chuyện!"
Nghe mẹ mình nói vậy, Liễu Y Y mới thất vọng thở dài, gật đầu đáp: "Con biết rồi ạ".
Mẹ cô Tiết Lan vốn dễ mềm lòng, tính cách cũng quá hiền lành, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, Liễu Y Y đi dọn bàn ăn.
Cô lưỡng lự một lát rồi đi tới cạnh Tôn Hàn, thò tay chọc chọc anh nói: "Tôn...Hàn, đợi lát nữa nhớ thân phận của anh là bạn trai tôi đấy!"
"Bố con là bạn trai dì Y Y sao?", Đồng Đồng như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới.
Liễu Y Y muốn phủ nhận nhưng sợ Đồng Đồng còn nhỏ, lỡ cô bé lỡ miệng thì hỏng chuyện nên đành thôi.
Cô nhìn Đồng Đồng vẻ vừa giận vừa buồn cười đáp: "Đồng Đồng, con có biết bạn trai là gì không?"
"Con biết chứ, cô giáo con ngày nào chẳng có bạn trai đến đón, giống như bố con đón dì Y Y về nhà vậy!"
Ách...!
Liễu Y Y quả thực không biết phải phản bác thế nào.
Tôn Hàn đã nhận ra có vấn đề gì đó nên Liễu Y Y mới bảo anh giả vờ làm bạn trai cô mà thôi.
Còn để Liễu Y Y thực sự chấp nhận anh thì còn là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Tôn Hàn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Liễu Y Y mặt đầy bất lực đáp: "Haizz, cậu Ba của tôi giới thiệu một đối tượng cho tôi xem mắt, chuyện dài lắm một lời khó mà kể hết!"
"Được, anh biết rồi", Tôn Hàn gật đầu đáp.
Liễu Y Y là người phụ nữ của anh, chắc chắn không thể để kẻ khác nhòm ngó.
Cho dù Liễu Y Y không bảo anh đóng giả bạn trai thì anh cũng không thể đứng ngoài không quản.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa đã có tiếng bước chân.
"Cậu chủ Hoàng, đừng chê căn nhà tồi tàn này của chị tôi, Y Y vốn xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cũng vô cùng xinh đẹp.
Vì chuyện của của hai người, tôi còn đặc biệt tìm thầy xem tướng mặt cho cả hai!"
"Cậu đoán xem kết quả thế nào? Chính là tướng phu thê! Thầy đã nói rồi, nếu cậu mà kết hôn với Y Y nhà tôi thì sau này chắc chắn sẽ có con cháu đầy nhà!"
Người chưa tới đã nghe thấy tiếng!
Nghe những lời này xong, Tôn Hàn cau mày lại.
"Mời cậu chủ Hoàng!"
Một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi bước vào, ông ta đang khom lưng uốn gối trước một người thanh niên mặc một cây đồ hiệu Armani.
Gọi là thanh niên nhưng người này e cũng phải ba mươi tư ba mươi năm.
Cùng theo vào còn có một người phụ nữ trung niên trang điểm lòe loẹt, trông vô cùng điệu đà.
Có thể miêu tả người phụ nữ đó như sau: nhan sắc thì ma chê quỷ hờn nhưng dường như lại tự cảm thấy mình rất xinh đẹp.
"Chị à, Y Y đâu rồi? Mau gọi nó ra gặp cậu chủ Hoàng!"
Tiết Kiến Quốc vừa bước vào đã vội vã nói.
Mùi khói từ bếp bay ra khiến ông ta khó chịu, Tiết Kiến Quốc vừa che mũi vừa phàn nàn: "Đã bảo