"Ngày mai anh bảo tôi chơi với Đồng Đồng, anh bận gì vậy?".
Buổi tối ở biệt thự Thương Sơn, Liễu Y Y thấy khó hiểu, cô hỏi Tôn Hàn.
"Anh đi công tác với Trần Hương", Tôn Hàn tìm đại một lý do.
Liễu Y Y hoàn toàn không tin: "Bây giờ chuyện quan trọng nhất của công ty chúng ta chính là hoàn thành dự án hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa, lúc này rồi mà Tổng giám đốc như anh lại đi công tác sao? Hơn nữa, đâu ra nhiều việc thế cho anh đi công tác chứ?"
Tôn Hàn vốn không định nói rõ tình hình thực tế cho Liễu Y Y biết, nhưng cô đã hoài nghi nên anh chỉ có thể nói rõ ra về chuyện của Trần Hương.
Nghe vậy, Liễu Y Y hơi ngơ ngác, cô vô cùng đồng tình với Trần Hương: "Ý anh là Trần Hương giúp Vương Bách Xuyên hãm hại anh vì mẹ cô ta bệnh nặng, rất cần tiền sao?"
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy!"
Trần Hương khiến anh có cảm giác cô ta vẫn còn chuyện gì đó giấu anh, nhưng anh cũng không chắc chắn.
Có lẽ là do anh nghĩ nhiều.
Liễu Y Y nghiêm túc gật đầu: "Vậy được, anh đi đi.
Những chuyện như bệnh tật này không thể để chậm trễ được đâu!"
"Được!"
Ngày mai là thứ bảy, Liễu Y Y chỉ cần đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi là được, cũng không có gì phiền phức.
Liễu Y Y do dự một lúc lâu, sau đó vẫn gọi điện cho mẹ cô là Tiết Lan để bảo với mẹ rằng tối nay cô sẽ ở lại biệt thự.
Ngày mai Tôn Hàn sẽ đi sớm, cô ở lại đây thì tiện hơn nhiều.
Tiết Lan đã ngầm chấp nhận Tôn Hàn, thế nên không có ý kiến gì về việc Liễu Y Y ở lại cả.
Chẳng bao lâu sau khi ăn cơm là Đồng Đồng đã đi ngủ.
Lúc này Tôn Hàn đang ngắm nhìn bầu trời đêm trên sân thượng của biệt thự, Liễu Y Y đi ra từ sau lưng anh.
Cô nhìn bầu trời đêm đầy trăng sao mà xúc động vô cùng, liền thốt ra từ tận đáy lòng: "Bầu trời đêm nay thật đẹp".
"Đúng là rất đẹp, em có muốn uống chút rượu vang không?"
Bên cạnh ghế ngồi của Tôn Hàn có nửa chai rượu vang và một cái ly đế cao.
"Uống một chút đi".
Liễu Y Y ngập ngừng đôi chút rồi nói.
Cô khẽ nhấp một hớp rượu, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm gò má Tôn Hàn, hơi ngây ra.
Không biết từ khi nào mà cô đã chẳng còn ác cảm đối với người đàn ông này nữa.
.
Truyện mới cập nhật
"Tôn Hàn, không phải anh nói rằng chuyện năm đó có uẩn khúc sao, bây giờ tôi muốn nghe về việc đó", Liễu Y Y đột nhiên nói.
Cô nói như vậy có lẽ là muốn để cho việc Tôn Hàn năm đó làm với cô có thể có một lời giải thích thỏa đáng.
Tôn Hàn lại nhíu mày: "Chuyện này cứ từ từ.
Sắp có tin tức về con gái em rồi, rất nhanh thôi là có thể tìm cô bé về!"
"...."
"Hạ Hạ vẫn ổn chứ?".
Liễu Y Y mở to đôi mắt, hỏi với giọng sầu lo.
Sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Liễu Y Y không phải là chuyện Tôn Hàn cưỡng bức cô, mà là tên buôn người khốn nạn đã bắt cóc con gái Hạ Hạ của cô.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô mơ thấy con gái vô số lần trong những cơn mơ, nhưng lại chưa từng nghe ngóng được tin tức của con.
"Em yên tâm, con bé vẫn rất ổn".
Hai ngày trước, Tôn Hàn đã lặng lẽ lấy tóc của Liễu Y Y để đối chiếu DNA với Đồng Đồng.
Nhưng trước khi chưa xác định chắc chắn thì anh không dám nói cho Liễu Y Y biết sự phỏng đoán của mình.
Ngộ nhỡ không phải thì sao?
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
Nghe thấy tin tức con gái vẫn rất ổn, Liễu Y Y liền thấy yên tâm.
Uống xong hơn nửa ly rượu, gò má Liễu Y Y khẽ đỏ lên.
Tôn Hàn cũng không để cô uống tiếp nữa mà đứng dậy, nói: "Cũng muộn rồi, em về tắm rửa nghỉ ngơi đi".
"Tôn Hàn!", Liễu Y Y đột nhiên gọi Tôn Hàn lại.
Tôn Hàn đã đi đến cầu thang liền dừng bước, anh nghi hoặc quay người lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh, anh có cảm thấy anh đối xử rất khác biệt với Trần Hương không?".
Liễu Y Y không biết vì sao mình lại hỏi như vậy, chỉ là đột nhiên cô muốn hỏi.
Tôn Hàn nở nụ cười, nói: "Em ghen rồi đúng không?"
"Tôi, tôi ghen gì chứ.
Tôi chỉ thấy là nếu anh thích cô ấy thì phải thật nghiêm túc với cô ấy!".
Liễu Y Y đỏ bừng cả mặt, nói cũng hơi lắp bắp không rõ ràng.
Tất nhiên Tôn Hàn nhận ra được Liễu Y Y đang cố tình nói lái đi, anh liền bật cười: "Anh không thích Trần Hương, giúp cô ấy chỉ là vì không muốn cuộc sống của cô ấy