Vì bị Hổ Tử làm gián đoạn nên Tôn Hàn cũng không kiên trì muốn khám bệnh cho mẹ của Trần Hương nữa.
Sau khi ăn trưa, Tôn Hàn bảo Trần Hương dẫn anh đi quanh thị trấn ngắm cảnh.
Điểm đặc sắc của thị trấn Lư Phong là một ngọn núi cao, lái xe đến đỉnh núi cũng phải mất hai mươi phút.
Khi đến nơi cao nhất, họ sẽ có một cảm giác đứng trên tất cả, toàn cảnh của thị trấn Lư Phong, những ruộng đồng làng bản đẹp đẽ đều thu hết vào trong mắt.
Tôn Hàn đứng ở chỗ đài ngắm cảnh, anh nhìn thị trấn yên bình trước mắt, đột nhiên cảm xúc dâng trào: "Nơi đây rất tốt, nhưng lòng người lại chảng mấy tốt đẹp".
Trần Hương do dự một lúc, nói: "Tổng giám đốc Tôn, nơi đâu cũng sẽ có những tên du côn chuyên bắt nạt dân lành như Hổ Tử.
Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng trả cho anh sáu trăm nghìn tệ đó!"
Tôn Hàn đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò: "Cô nghĩ rằng tôi đang nói về Hổ Tử sao?"
Ánh mắt Trần Hương hoảng loạn, nếu không phải nói về Hổ Tử thì chính là nói về bố nuôi của cô ta.
"Tổng giám đốc Tôn, bố nuôi của tôi..."
"Đừng giả vờ nữa, tôi vừa gặp mẹ cô là đã biết rồi.
Có lẽ mẹ cô có một số chứng bệnh lâu năm, nhưng đều không phải là hiểm nghèo".
Ánh mắt Tôn Hàn tràn đầy sự thất vọng, anh gằn từng chữ một: "Mẹ cô hoàn toàn không hề mắc bệnh u não!"
Nếu như không bị bệnh thì tại sao Vương Tuyên Binh lại vay nhiều tiền như vậy để đi chữa bệnh cho Lưu Văn Hương?
Đám du côn cắc ké như Hổ Tử tại sao lại có nhiều tiền như vậy mà cho Vương Tuyên Binh vay?
Màn kịch hôm nay toàn là sơ hở.
Tôn Hàn chỉ là lười vạch trần ra mà thôi.
Trần Hương thực sự không ngờ Tổng giám đốc Tôn đã biết hết tất cả, nhưng anh vẫn đưa tiền!
Chắc chắn anh vô cùng thất vọng về cô ta!
Mặt Trần Hương thoáng cái trắng bệch: "Tổng giám đốc Tôn, anh nghe tôi giải thích đã!"
Tôn Hàn lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra rồi châm lửa cho mình: "Cô định giải thích hay là lại bịa một lời nói dối khác ra để tiếp tục lừa tôi?"
Nói như vậy là thực ra Tôn Hàn đã không còn tin tưởng Trần Hương nữa rồi.
"Tôi, tôi giải thích thật mà.
Tổng giám đốc Tôn, cho dù anh đối xử với tôi thế nào, hoặc là anh muốn sa thải tôi thì tôi cũng phải giải thích!!", Trần Hương thấy không thể nào giấu được nữa, cô ta định nói thẳng ra hết tất cả.
Cô ta không muốn để Tổng giám đốc Tôn biết về quá khứ dơ bẩn của cô ta, nhưng chuyện đã đến nước này thì hết cách thật rồi.
"Được, tôi nghe đây!"
Trần Hương im lặng một lúc rồi mới khó khăn mở miệng: "Nhà tôi thực ra không ở thị trấn mà là ở nông thôn, cách thị trấn Lư Phong này không xa.
Nhưng từ hồi tôi còn bé, mẹ tôi đột nhiên ôm lấy tôi gào khóc ầm ĩ, nói rằng bố tôi không thể về được nữa".
"Rất lâu sau đó, khi tôi bắt đầu hiểu chuyện mới biết rằng bố tôi đi làm công bên ngoài xảy ra chuyện, chỉ được nhận một số tiền bồi thường rất nhỏ! Tiền bồi thường những năm đó không cao được như bây giờ!"
Tôn Hàn mím môi, anh cũng biết tình cảnh lúc trước.
Hơn hai mươi năm trước có thể nói là một thời đại vô cùng đen tối, chuyện tồi tệ gì cũng có thể xảy ra.
Trần Hương tiếp tục nói: "Một người phụ nữ như mẹ tôi một thân một mình nuôi tôi khôn lớn rất khó khăn, thế nên bà ấy...!được người ta giới thiệu, sau đó tái giá cho bố nuôi tôi bây giờ là Vương Tuyên Binh.
Cuộc sống tối tăm của tôi cũng bắt đầu từ lúc đó..."
Trần Hương chậm rãi kể, cô ta nói với Tôn Hàn rằng năm đó Vương Tuyên Binh là tên du côn trên thị trấn, ăn chơi bài bạc không thiếu thứ gì.
Nhưng đến lúc Lưu Văn Hương biết được tính nết của ông ta thì tất cả đã muộn.
Vương Tuyên Binh hở ra là đánh mắng Lưu Văn Hương.
Vốn dĩ hai mẹ con đều cho rằng Vương Tuyên Binh cùng lắm chỉ hơi nóng nảy một chút, khi nào Trần Hương lớn lên rồi đi học bên ngoài thì tất cả sẽ đỡ hơn.
Nhưng khi Trần Hương bắt đầu trưởng thành, dần từ một cô bé trở thành một cô gái xinh đẹp, ánh mắt Vương Tuyên Binh nhìn Trần Hương cũng từ từ trở nên tham lam, thèm muốn.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến đại học, mỗi lần về nhà là Trần Hương lại nơm nớp lo sợ.
Cô ta chỉ sợ vào một buổi tối nào đó, Vương Tuyên Binh sẽ xông vào phòng cô ta.
Có một ngày Trần Hương tận mắt nhìn thấy Vương Tuyên Binh nhân lúc cô ta không có ở nhà mà lẻn vào phòng cô ta, bỏ thuốc mê ở trong cốc nước của cô ta, hơn nữa còn bỏ rất nhiều.
Lúc đó Trần Hương vô cùng sợ hãi.
Nếu cô ta không nhìn thấy thì biết làm thế nào?
"Không thể như thế này được nữa!"
Trong đầu Trần Hương bật ra suy nghĩ này.
Có một lần nghỉ lễ cuối năm, cô ta