Lữ Hàn bước tới trước cửa căn nhà, nhìn thấy có chuông ở bên phải khung cửa nên đưa tay bấm chuông.
Ánh sáng từ đèn đường rất sáng, soi rọi khoảng sân rộng trong nhà và cả một phần nhà phía trước, hắn lại đứng ở khoảng cách gần, không có tầm nhìn bao quát mấy ngôi nhà xung quanh nên không chú ý đến việc bên trong nhà không có đèn.
Tiếng chuông cửa không phải là tiếng đơn lẻ mà là một hồi nhạc khá dài, hắn bấm một lần, nghe thấy tiếng nhạc từ trong nhà vọng ra. Âm thanh nhẹ nhàng, dễ nghe, không đến nỗi chói tai làm người nghe giật mình, nhưng đợi một lúc mà vẫn không thấy có ai bước ra.
Lạ nhỉ, hắn lẩm bẩm, lúc này rõ ràng là thấy có người phía sau khung cửa kia mà. Đợi thêm một lúc, hắn lại bấm chuông lần nữa.
Tiếng nhạc lần thứ hai vang lên. Lần này hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng chuông là âm đơn sắc, trầm bổng du dương, nghe hết hồi chuông cũng không thấy có động tĩnh gì.
Thôi vậy, chắc lúc nãy nhìn lầm, hoặc là người trong nhà vào phòng vệ sinh rồi, để khi khác quay lại cũng được, hắn đưa tay bấm chuông thêm một lần nữa cho đủ ba lần rồi định quay người đi. Hắn có thói quen trong sinh hoạt hay gắn với các mốc thường gặp của những con số, chẳng hạn âm thanh ti vi ở nhà, hắn thường điều chỉnh ở mức 35 hoặc 40 cho chẵn, hoặc là 39, con số đại diện cho tiểu thần tài cũng được. Chệch những mốc này đi một hoặc hai số cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu để được đúng vào điểm mốc, hắn sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Không ngờ, tiếng chuông cửa lần thứ ba vừa vang lên, hắn cũng vừa quay đầu ra ngoài thì bản lề kêu rít lên một tiếng nhỏ, tiếng động đột ngột kéo sự chú ý của hắn quay trở lại, cánh cửa gỗ cũng tự mở vào trong một khoảng vừa đủ thân người.
Quái, sao cửa lại tự mở thế này, hắn có chút ngạc nhiên, nhìn ngó khung cửa một lúc xem coi có gắn hệ thống tự động điều khiển gì không, nhưng ngó nghiêng khung cửa chưa được bao lâu thì hắn phát hiện, qua khoảng sân, bóng người lúc nãy đã xuất hiện trở lại đứng sau khung cửa.
Hắn thở ra một hơi, may quá, thế là không phải mất công đi một chuyến này, hắn vội đẩy cửa, bước vào, vừa băng qua sân, vừa giơ một tay lên chào và nói lớn: “Xin hỏi có phải là nhà của anh Thiệu Ba không?”
Người trong nhà là một cô gái còn trẻ, cô ấy lấy tay đẩy trượt cửa kính qua một bên, khẽ gật đầu nhẹ nhưng không nói gì.
Lữ Hàn thấy thái độ có vẻ lạnh nhạt nhưng nghĩ rằng gia đình đang có tang sự, cũng nên rộng lượng bỏ qua, thế là hắn dùng thái độ trang trọng, gật đầu đáp lại rồi tự giới thiệu mình là người của công ty bảo hiểm, tuy biết gia đình đang đau buồn nhưng hy vọng cô có thể hợp tác hoàn thành một vài thủ tục, hỗ trợ phía công ty hoàn thành việc chi trả hợp đồng sớm nhất có thể.
Câu nói và nội dung truyền tải được hắn thể hiện rất bài bản, là do hắn có tham gia nghe lỏm được một vài buổi đào tạo ở công ty, nên nhớ được hai điều mà giáo viên hướng dẫn đứng nói trên bục giảng: một là phải dùng từ chi trả chứ không được dùng từ bồi thường, không hiếm các nhân viên tư vấn mắc phải lỗi dùng từ này, vốn công ty bảo hiểm không gây ra tội lỗi gì cả để phải đi bồi thường, mà chỉ là chi trả theo các điều khoản của hợp đồng bảo hiểm, hai là phải gợi mở ra những lợi ích mà khách hàng sẽ nhận được nếu làm điều gì đó.
Cả hai điều này đều được hắn thực hiện triệt để.
Cô gái nghe xong thì đẩy cánh cửa trượt đến hết khung rồi quay người bước vào nhà, Lữ Hàn bước vào theo.
Nhưng vừa bước qua khung cửa, ra khỏi tầm chiếu sáng của ánh đèn đường là hắn đã không nhìn rõ lối đi trong nhà trước mặt, đồng thời lại cảm giác như vừa bước chân vào một không gian khác, một bầu không khí giá lạnh của mùa đông phả vào mặt hắn.
Lữ Hàn đứng khựng lại, cất tiếng gọi: “Này, cô gì ơi.”
Không có tiếng đáp lại.
Hắn thấy trong lòng có chút gai gai, cái nhà gì quái dị thế này. Nhưng may sao, từ một góc xa có ánh lửa xuất hiện, cô gái từ trong một hành lang khác bước trở lại, trên tay cầm một cái đế, trên có cắm một cây nến hồng cháy sáng.
Cô gái bước tới bộ sofa đặt nến xuống bàn rồi ngồi xuống cái ghế dài, Lữ Hàn có ánh sáng soi đường, cũng bước tới bộ sofa rồi ngồi xuống đối diện, là ghế đơn có tay vịn.
Hắn ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cây nến, rồi định thần chớp mắt một cái, mở Thấu Thị quan sát cô gái trước mặt, bởi trong lòng hắn tự dưng lại dấy lên một nỗi e ngại, không biết cô gái này có phải là người không.
Nhờ năng lực Thấu Thị này mà hắn mới được nhận vào làm công việc hiện tại. Ngày phỏng vấn, đích thân trưởng phòng nhân sự của công ty phải ngồi ghế phỏng vấn đối diện hắn, giống như cô gái lúc này.
Trưởng phòng nhân sự lấy ra ba vật đặt lên bàn: vật thứ nhất là mô hình cô gái bằng nhựa dẻo, cao gần bằng gang tay, vật thứ hai là chiếc mặt nạ bằng gỗ, có hình thù kỳ quái như của mấy thổ dân da đỏ, vật thứ ba là một cái bình bằng gốm dùng để đựng tro cốt của người chết sau khi hỏa táng. Rồi hỏi hắn, trong ba vật đó, vật nào có vong bám vào?
Hắn chớp mắt hơi lâu hơn bình thường một chút, mở Thấu Thị quan sát.
Các vong phách là cấp bậc thấp nhất trong hệ thống phân cấp của quỷ giới, chúng như cát bụi đầy đường, trôi nổi khắp nơi, khi tình cờ gặp được người có nhân duyên hoặc vật phù hợp thì có thể bám vào, người thường không thể thấy được, còn dưới sự quan sát của Thấu Thị, tùy vào năng lực mạnh yếu khác nhau sẽ thấy được những vong phách này dưới những hình ảnh khác nhau.
Lữ Hàn có thể tùy ý lựa chọn mức độ mạnh yếu của Thấu Thị để sử dụng, nếu khoảng cách càng gần, dùng năng lực càng mạnh, hắn sẽ quan sát được rất rõ ràng, thậm chí ở những mức độ khó tưởng tượng, có điều, nếu dùng quá mạnh, hắn sẽ rất mau xuống sức.
Buổi phỏng vấn chỉ là bài kiểm tra sơ đẳng, nên hắn chỉ mở Thấu Thị ở mức độ sơ năng nhất. Với mức độ này, vong phách nếu có thì sẽ hiện ra dưới hình ảnh tương tự như tivi bị nhiễu sóng. Hắn thấy có hình ảnh nhiễu sóng bám vào bình đựng tro cốt nên chỉ tay vào đó.
Trưởng phòng nhân sự nói rằng kết quả chính xác, đó là bình đựng tro cốt của người nhà, rồi nói tiếp theo là cấp độ thử thách khó hơn và đưa ra ba con búp bê Kumanthong, hỏi rằng trong ba con quỷ linh nhi này, con này mạnh nhất và con nào yếu nhất?
Hắn dùng Thấu Thị quan sát, thấy rằng chẳng có vong phách nào cả, nên lắc đầu và nói rằng cả ba con đều không có quỷ, chỉ là búp bê bình thường.
Trưởng phòng nhân sự đứng dậy bắt tay hắn, chào đón hắn gia nhập công ty.