Cô gái kia đang đứng lắng nghe thuyết trình viên của công ty giới thiệu sản phẩm với một nhóm người mới tới như lúc nãy hắn và Tử Đằng đứng nghe.
Cô ta mặc một chiếc quần jean xanh, áo thun trắng ngắn tay cổ tròn, loại áo không viền cổ này làm nổi bật chiếc cổ cao và trắng của cô gái.
Cô đeo một chiếc balô nhỏ sau lưng, loại ba lô mà các thiếu nữ vẫn hay đeo khi ra ngoài và ngay sau lưng là một vong quỷ tỏa ra hắc khí.
Hắn cảm giác vong quỷ này rất mạnh, chắc phải ở cấp Quỷ lệ chứ không kém hơn.
Một lúc sau Tử Đằng tỉnh giấc, leo ra khỏi hộp ngủ, hắn liền chỉ về phía cô gái đeo ba lô, hỏi Tử Đằng: “Cô có thấy vong quỷ đứng sau lưng cô gái đằng kia không?”
Cô nhìn theo hướng hắn chỉ rồi gật đầu: “Có, cảm giác quỷ lực không tệ.”
Lúc này cô gái đeo ba lô kia đã nghe xong bài diễn thuyết của nhân viên, lững thững rời đi khỏi trung tâm công nghệ.
Hắn vừa dợm bước đi theo thì Tử Đằng kéo tay hắn lại: “Anh tính làm gì thế?”
“Đi theo cô ta xem thế nào.”
“Vong quỷ kia không thể coi thường, anh đi theo, lỡ có chuyện gì thì sao.”
Thấy Tử Đằng vẻ lo lắng, Lữ Hàn phì cười: “Gặp chuyện gì thì còn có cô mà, cô cũng là hoa yêu, đâu có sợ mấy cái vong quỷ chứ?”
Tử Đằng hơi bặm môi, nói nhỏ: “Thật ra, yêu lực của tôi còn kém xa mẹ tôi lắm, tôi chỉ điều khiển được mấy bông hoa nho nhỏ với Huyết Tử Đằng thôi, chứ không làm được gì khác, gặp vong quỷ mạnh thế kia, tôi không phải là đối thủ.”
“Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô.” Hắn đáp dứt khoát rồi nắm cánh tay cô kéo đi.
Cả hai bám theo cô gái đeo ba lô kia một lúc đã ra khỏi trung tâm công nghệ, tiến vào một lối đi rộng và rất đẹp.
Lữ Hàn đang suy nghĩ xem có cách nào để bắt chuyện thì trông thấy những chùm hoa bằng lăng trên cao.
Dọc theo con đường này được trồng một hàng cây bằng lăng cao to, hoa màu tím và trắng rất thơ mộng.
Trong chớp mắt, hắn rút ra một lá bài, phóng lên nhành bằng lăng trên cao, cắt đứt gọn một cành nhỏ, canh khoảng cách vừa đủ để nhành hoa sẽ rơi xuống trước mặt cô gái.
Đoạn hắn bước nhanh tới bên cạnh cô gái, gọi một tiếng vừa đủ nghe mà cũng không làm cô gái giật mình: “Cẩn thận!”
Gọi xong, hắn đưa tay ra trước mặt cô, hứng lấy nhành hoa rơi xuống với tư thế như bạch mã hoàng tử bắt chiếc khăn tay của công chúa tung bay theo làn gió.
Cô gái giật mình, sau một thoáng ngỡ ngàng thì ngẩng đầu ngước nhìn lên trên, xong rồi lại nhìn qua Lữ Hàn.
“Chắc cành hoa xinh xắn này thấy cô đi tới thì rơi xuống vào tay cô đấy.” Hắn vừa cười giải thích, vừa nhấc nhành hoa lên như muốn đặt nó vào tay cô gái.
Cô gái đưa tay đón lấy nhành hoa bằng lăng tím, cười đáp lại: “Cảm ơn anh.”
Bất ngờ, vong quỷ sau lưng cô gái thổi một luồng quỷ khí về phía hắn.
Lữ Hàn bị giật mình, không nghĩ vong quỷ này lại có phản ứng như vậy, chỉ có thể phản ứng bằng cách giơ tay lên, dùng mu bàn tay chặn luồng quỷ khí đang thổi tới.
Khi luồng quỷ khí vừa chạm vào bàn tay, gặp chiếc nhẫn có khắc thần chú Lăng Nghiêm thì hào quang lóe sáng xuất hiện, đánh tan luồng khí, vong quỷ kia cũng đột nhiên biến mất.
Cô gái thấy hắn tự nhiên lại giơ tay lên như kiểu học trò phát biểu trong lớp thì ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Thái độ của cô gái rõ ràng là không nhìn thấy những gì đang diễn ra giữa hắn và vong quỷ.
Hắn hạ tay xuống, lấp liếm: “À không, không có gì… À, phải rồi, hồi nãy tình cờ tôi cũng đứng nghe bài thuyết trình về cái ứng dụng Giấc mơ đó chung với cô.
Sao cô nghe xong rồi đi ra luôn mà không thử xem thế nào?”
“Không phải, tôi đã thử rồi.” Cô gái mỉm cười đáp lại.
Nụ cười của cô gái tỏa nắng, như soi rọi vào tận tâm can người khác, như một đàn bồ câu vừa bay qua thả xuống đầu người đối diện rất nhiều những…niềm hy vọng.
“Thử rồi? Là lúc nào nhỉ?” Hắn ngạc nhiên.
“Trước đó nữa, thật ra tôi đã nghe bài giới thiệu một lần rồi, đã thử trải nghiệm trong cái hộp ngủ rồi, xong tôi lại ra đứng nghe thêm một lần thứ hai.” Cô gái giải thích.
Hắn gật gù ra vẻ đã hiểu, hỏi tiếp: “Mà sao cô lại phải nghe hai lần?”
“Vì tôi… gặp một chút vấn đề với những giấc mơ.” Cô gái ngượng ngùng giải thích.
“Ồ, tôi cũng là người rất mơ mộng, có thể kể cho tôi nghe vấn đề đó là gì không?”
Cô gái im lặng một chút rồi gật đầu, bắt đầu kể: “Cách đây khoảng một năm, tôi bắt đầu có những giấc mộng kỳ lạ.
Tôi thường xuyên nằm mơ thấy mình đi đến rất nhiều nơi khác nhau, đều là những nơi tôi chưa từng gặp qua.”
“Những nơi đó khung cảnh có đáng sợ không?’
“Không, không đáng sợ chút nào.” Cô gái lắc đầu, “Trái lại là đằng khác, khung cảnh những nơi đó đều rất đẹp, tạo cảm giác như tôi được đi du lịch trong mộng ấy.
Có nơi chỉ đi trong một đêm là xong, có nơi thì phải đi trong vài đêm liên tiếp, có nơi thì đi cả tuần mới hoàn thành.”
“Cô đi tới những nơi đó là đi một mình à?”
“Không, tôi đi chung với một người nữa, có điều là…” Cô gái ngập ngừng.
“Có điều gì?”
“Có điều là tôi không nhìn rõ mặt người đó.”
“Ồ!” Hắn thoáng chút ngạc nhiên, “Nhưng trong mộng, cô và người đó có làm chuyện gì không?”
“Làm chuyện gì là… chuyện gì?” Cô gái khẽ đỏ mặt, vẻ e lệ.
Nét thẹn thùng của cô gái có thể khiến người đối diện hồn bay phách lạc, giật mình mà sảy chân rớt xuống vực thẳm bên dưới không có lối lên.
“Ý tôi là… không lẽ hai người chỉ đi bộ với nhau trong mộng thôi ư?” Lữ Hàn tìm cách diễn đạt ý của mình.
“À, có.
Tôi và người đó ăn uống chung với nhau, trò chuyện với nhau, cùng nhau đi ngắm cảnh.
Cảm giác như mọi diễn biến trong giấc mộng đã được sắp đặt sẵn.
Mọi thứ có vẻ rất hoàn hảo.”
“Ừm… trong mộng, cô có… ngủ chung với người đó không?” Hắn có chút bối rối khi đề cập tới vấn đề này.
“Anh hỏi… chuyện đó….làm gì? - Cô gái cúi đầu lí nhí hỏi lại.
“À… nó quan trọng đấy, để biết vấn đề những giấc mộng kỳ lạ của cô nằm ở chỗ nào?” Hắn giải thích.
“Thực ra là có… Nhưng khi tôi lên giường cũng là lúc giấc mộng sắp về kết thúc, nghĩa là ở thực tại trời đã gần sáng, thế là sau khi tôi chìm vào giấc ngủ trong mộng thì tôi lại thức dậy ở thế giới thực tại bên này.” Cô gái nhỏ giọng vẻ xấu hổ, rồi nói thêm một câu để giải thích rõ hơn: “Chúng tôi lên giường chỉ để ngủ thôi.”
Hắn nghe câu này quen quen, hắn nhớ trên mạng từng có ai đó trào phúng về vấn đề này: Nếu thử hỏi mười cô gái đã từng nghe câu này kết quả như thế nào, chắc là hết chín người rưỡi sẽ cùng cho một đáp án giống nhau: rốt cuộc lên giường không chỉ để ngủ!
Nhưng thôi, nên tập trung vào chủ đề chính, hắn bỏ qua vẻ bối rối của cô gái khi phân trần “Chúng tôi chỉ ngủ thôi” mà hỏi tiếp: “Ngoài ra có điều gì đặc biệt khác trong các giấc mộng nữa không?”
Cô gái suy nghĩ một lát rồi đáp: “À có, đó là tôi thường xuyên nghe thấy một bài hát trong mơ.”
“Là bài nào?”
“Bài Tiêu Dao của Hoắc Kiến Hoa ấy.”
“Tiêu Dao?” Hắn lặp lại tên bài hát.
“Phải, anh biết bài đó không?”
“Hình như tôi chưa từng nghe thì phải, bài đó hát như thế nào?”
“Trong điện thoại tôi có lưu lại, để tôi mở cho anh nghe.” Cô gái vuốt vuốt bấm bấm trong điện thoại vài cái, mở ra bài hát Tiêu Dao.
Cả hai vừa đi vừa nghe nhạc, chẳng mấy chốc đã bước qua một khu vực khác trong công viên, khung cảnh xung quanh dần dần đổi khác, không còn vẻ tươi sáng nữa mà chuyển qua vẻ âm u, vắng lặng.
Kết thúc bài hát là lúc cả hai tới trước một hạng mục trong khu vực này.
Xem bảng tên bên ngoài cổng ghi là “Bệnh Viện Bỏ Hoang”, phía dưới có tấm bảng bằng gỗ cũ nát ghi lời giới thiệu, hàng chữ trên bảng đã mờ nhạt nhưng vẫn còn đọc được:
“Đây vốn là một bệnh viện tâm thần được cải tạo lại