Lữ Hàn không hiểu, hỏi lại lão già: “Lão đợi ngày hôm nay để làm gì?”
Ông lão từ tốn đáp: “Ta đợi đến hôm nay để gặp được người có thể truyền lại vị trí chưởng môn cho kịp trước khi từ giã cõi đời này.”
Haizz! Lại gặp một lão già tâm thần! Lữ Hàn nghĩ thầm, chép miệng: “Rồi lão gặp được chưa?”
Lão già gật đầu: “Người đó đang đứng trước mặt ta đây.”
“Là ta sao? Đến cái tên của ta lão còn chẳng biết nữa là.” Hắn lắc đầu, có chút thương cảm, nhìn một lượt quanh nhà.
“Ta chỉ là không biết tên ngươi thôi, chứ ta biết đêm nay ngươi sẽ đi ngang qua đây, nên đã canh giờ rồi bảo Ba Đầu Sáu Tay đi đón ngươi.
Ta dặn nó thấy chiếc xe nào đi ngang qua thì leo lên, gây ầm ĩ một chút rồi chạy về.
Ngươi sẽ đuổi theo nó tới đây, còn Tiêu Tương thì đứng đợi sẵn để tiến hành khảo nghiệm.
Con bé sẽ phóng thử ám khí để tìm đúng người, tìm được người rồi thì lần lượt dùng các loại ám khí từ thấp lên cao để đánh giá năng lực.
Đến tầng cuối cùng, nếu ngươi phá được Quan Âm Hữu Lệ, vượt qua khảo nghiệm, nó sẽ mở cửa cho ngươi vào gặp ta.”
Lữ Hàn cứ tưởng gặp phải lão già lẩm cẩm, không ngờ lại nghe lão nói trình tự mọi việc có vẻ rất ăn khớp, hắn suy ngẫm chi tiết một chút rồi hỏi: “Sao lão biết đêm nay ta sẽ đi ngang đây?”
“Một số người khi đã sống đủ lâu, có thể thấu suốt được một vài điều gì đó.” Lão già trả lời rất khiêm tốn.
Lữ Hàn khom người tới trước một chút, thì thầm: “Nói ta nghe ngày mai xổ số ra số mấy đi, ta hứa sẽ không tiết lộ cho ai khác biết đâu.”
Lão già mỉm cười: “Nói ra thì cũng được, nhưng theo nguyên lý của thiên địa đại đạo, nếu ngươi nắm được thiên cơ mà lại dùng cho lợi ích của bản thân thì ngươi sẽ phải chết lập tức đó.”
“Ngụy biện.” Hắn bĩu môi chán nản.
“Nếu ngươi biết trước kết quả xổ số mà vẫn còn sống thì thế gian còn ai đấu lại ngươi nữa.” Lão già từ tốn giải thích.
Hắn thấy lão già phân tích có lý nên thôi không căn vặn thêm nữa, rồi nhận ra một vấn đề trong câu nói lúc đầu của lão, bèn hỏi: “Lão bảo hôm nay là kịp cho lão trước khi từ giã cõi đời?”
“Chính xác là chút nữa thôi.” Lão già gật đầu.
“Lão đang ngồi sờ sờ ra đó, nói chết là chết được ngay à, cuộc sống của lão cũng dễ dàng quá rồi.”
“Đến một lúc ngươi sẽ hiểu sống chết nhẹ như lông hồng, hơn nữa một số người có thể chủ động được việc đó, vì vậy ta phải đợi đêm nay gặp được ngươi để truyền lại vị trí chưởng môn, qua tới ngày mai thì không kịp nữa.” Lão già không để ý đến sự châm chọc của hắn.
“Lão nói môn phái của lão là gì?”
“Là phái Tiêu Dao, sáng lập là tổ sư Tiêu Dao Tử.
Tổ sư muốn có được sự tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì nên đã lập ra phái này.
Tuy nhiên trong cuộc sống, muốn tự do tự tại thì hoặc là phải có thật nhiều âm đức, hoặc là phải thật có công phu gì đó ghê gớm, còn không thì mãi mãi vẫn phải phụ thuộc vào đám đông xã hội.
Tổ sư sau khi lập phái thì dùng các công phu trấn thiên áp địa để duy trì được tư tưởng tiêu dao của mình, nhưng đó là chuyện của cả ngàn năm trước, bây giờ truyền đến đời ta thì chỉ còn sót lại công phu dùng ám khí là đáng để nhắc tới.” Lão già chậm rãi giải thích.
“Truyền đến đời lão là đời thứ mấy của môn phái này?”
“Là đời thứ 35.”
Hắn gật gù: “À, vậy trước lão là đã trải qua ba mươi bốn đời chưởng môn rồi.”
Lão già xua tay: “Không phải, tại lâu quá ta quên mất là đời bao nhiêu rồi, nên tự đặt ra con số 35 vậy thôi.”
“Hả?” Hắn ngớ ra, chảy một giọt mồ hôi trên trán, lẩm bẩm: “Cái môn phái tùy tiện!”
“ Còn cô gái kia tên là Tiêu Tương à?” Hắn hỏi tiếp.
“Phải, nó là trẻ mồ côi ta nhận nuôi từ nhỏ, nên đặt tên cho nó theo họ của tổ sư.”
“Lúc nãy lão bảo mình tên là Tiêu Ảnh Tử, sao cũng lại lấy họ của tổ sư vậy?”
“Bởi ta cũng là trẻ mồ côi, sư phụ ta là Tiêu Điền Tử lúc nhận nuôi ta từ nhỏ thì đặt tên ta như vậy.”
“Sư phụ lão là Tiêu Điền Tử? Đừng nói ông ta lại cũng là trẻ mồ côi được nhận nuôi?”
“Ngươi nói đúng rồi, sư phụ của sư phụ là Tiêu Giang Tử, nhận nuôi sư phụ ta từ nhỏ nên cũng đặt tên như vậy.”
Hắn há hốc miệng, “Môn phái trẻ mồ côi!” Rồi quyết định sáng suốt là không nên hỏi về cái vấn đề tổ tông này nữa, liền hỏi qua chuyện khác: “Cô gái tên là Tiêu Tương ấy, khả năng dùng ám khí hơn người, sao lão không chọn cô ấy làm chưởng môn đi, tìm ta làm gì? Không lẽ nữ thì không thể làm chưởng môn?”
“Nam hay nữ gì cũng đều được, chỉ có điều phải đáp ứng được điều kiện.
Điều kiện của nam là phải có tài sử dụng ám khí, điều kiện của nữ là phải… đẹp.”
“Đẹp?” Hắn tưởng mình nghe nhầm.
“Phải.
Tiêu Tương không đẹp lắm nên không đáp ứng được điều kiện làm chưởng môn.”
“Chuyện đó thì dễ xử lý mà, ngoài yếu tố đẹp ra thì có cần điều kiện gì nữa để một cô gái có thể làm chưởng môn không?”
“Hết rồi.
Chỉ cần đẹp là được, ngoài ra không đòi hỏi năng lực gì khác, thậm chí không biết võ công hay ám khí gì cũng được.”
Hắn chảy một giọt mồ hôi trên trán, “Cái môn phái tào lao!” Rồi chán nản lắc đầu: “Ta thấy môn phái của lão có dẹp đi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai, thôi ta không nhận đâu.”
“Nếu ngươi không nhận thì ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
“Ha ha, lão có khả năng à?” Hắn cười hắc hắc.
Bỗng một sợi tóc rớt xuống qua trước mắt Lữ Hàn, lão già hoàn toàn không động chân tay nhưng đã bằng cách nào đó cắt đứt một sợi tóc trên trán hắn.
“Từ khi ngươi bước chân qua ngưỡng cửa này, hoặc là phải nhận vị trí chưởng môn, hoặc là có người khác khiêng xác ngươi ra ngoài.” Lão già vừa vuốt râu vừa nói.
Lão già ra tay kiểu gì để cắt đứt sợi tóc của mình vậy nhỉ? Hắn thắc mắc rồi thấy tốt nhất là tạm thời không nên manh động nên hỏi lại: “Nếu nhận vị trí này thì cần phải làm những nghi thức gì?”
“Không cần làm gì cả, chỉ cần đeo chiếc nhẫn của chưởng môn vào tay là được.” Lão già nói xong thì tháo chiếc nhẫn trên ngón tay, búng nó về phía Lữ Hàn.
Hắn thở phào một cái, nãy giờ mới gặp được một thứ đàng hoàng, liền giơ tay đón lấy, đưa lên ngắm nghía, đó là một chiếc nhẫn xanh biếc màu ngọc bích, hắn trầm trồ: “Đây là nhẫn trấn phái à? Chà, quả là bảo vật vô giá!”
“Không, cái nhẫn thật ta đã đem đi cầm đồ để trả tiền viện phí cho một lần Tiêu Tương mắc bệnh nặng rồi.”
“Cầm đồ rồi?” Hắn trợn mắt, “Vậy còn cái nhẫn này?”
“Ta mua lại hàng nhái mấy đồng ở ngoài chợ thôi.”
“Sặc!” Hắn muốn thổ huyết tại chỗ, nhảy dựng lên: “Cái môn phái của lão có chỗ nào đàng hoàng như người ta không?”
“Ngươi đừng quá câu nệ hình thức, nhiều thứ trên đời có bản chất không giống như bề ngoài đâu.”
Hắn hùng hổ: “Hừ, môn phái nghèo kiết xác của lão thì còn có cái bản chất gì nữa?”
Đeo chiếc nhẫn vào xong, hắn nghĩ tới một chuyện: “Nhận chức chưởng môn xong rồi thì ta cần làm gì với môn phái? Tổng đà của môn phái ở đâu? Bang chúng ở đâu?”
“Trước mắt ngươi cứ lo việc của mình trước, còn Tiêu Dao là môn phái tự do nên không có tổng đà.
Bang chúng thì ngoài ngươi ra là có thêm Tiêu Tương nữa.”
“Môn phái hai người?”
“Phải, vì các đời chưởng môn trước chỉ lo tiêu diêu tự tại, đến đời ta cũng thế, nên hiện tại cả cái môn phái là đang ở trước mặt ngươi rồi.”
Hắn dậm chân múa tay: “Trời hỡi, cái môn phái ăn chơi, lão không còn thứ gì tử tế để truyền lại được cho ta hả?”
Múa may một hồi, hắn nhìn quanh căn nhà tranh rách nát chẳng có đồ đạc gì mà muốn khóc trong lòng, hỏi tiếp: “Vậy lão và Tiêu Tương làm gì để kiếm sống?”
“Nó trồng trọt quanh đây, cả một vùng rộng lớn này đều do một tay Tiêu Tương trồng lên cả.
Còn ta thì thỉnh thoảng đi trừ quỷ cho người ta để có tiền chi phí.”
“Lão biết trò đó à?”
“Là kế sinh nhai thôi, kiếm miếng cơm manh áo.
Trên giang hồ, có nhiều môn phái hàng yêu phục quỷ bằng nhiều cách khác nhau, duy chỉ có môn phái Tiêu Dao chúng ta là sử dụng ám khí.”
“Ám khí nếu không tạo được độ xoáy cần thiết để gây nhiễu loạn trường khí năng lượng thì vong quỷ đâu có sợ mấy thứ ám khí của trần gian này chứ!” Hắn lắc đầu cảm thán.
“Ngươi lại gần đây.” Lão già phẩy tay gọi hắn.
Lữ Hàn lưỡng lự một chút rồi bước tới gần.
Lão già dùng hai ngón tay chạm nhẹ vào phía trên mí mắt hai bên của hắn rồi kéo ra hai tia màu trắng lượn lờ như khói, đoạn kéo làn khói xuống chạm vào chiếc nhẫn màu ngọc bích.
Làn khói cứ thế tuôn chảy một lúc thì bị hấp thu hết vào trong chiếc nhẫn, xong xuôi, lão già nói: “Từ thuở khai thiên lập địa, có một thứ năng lượng gọi là năng lượng hỗn độn, sau này Newton gọi là lực hấp dẫn, nó…”
Hắn bối rối cắt ngang: “Khoan đã, lão cũng biết Newton?”
“Lúc nhỏ ta cũng phải đến trường lớp và học vật lý như ngươi, ngươi nghĩ ta mù chữ à?” Lão già quát xong thì tiếp tục giảng giải, “Thứ năng lượng hỗn độn này là vô cùng vô tận.
Mỗi một sinh vật ra đời, dù là muông thú, cỏ cây hay loài người đều được trao cho một ít năng lượng này, nhưng số lượng và vị trí trên cơ thể là không giống nhau.
Chẳng hạn như chàng trai đi chung với ngươi có năng lượng hỗn độn này tụ lại thành một quả cầu lớn trong cơ thể, khiến cậu ấy có Niệm lực rất mạnh.
Còn cô gái kia năng lượng hỗn độn tụ rất nhiều ở ngón tay trỏ, do đó khả năng thiện xạ là rất nổi bật, đồng thời dương khí cũng rất mạnh.”
Không để ý đến Thủy Mộng Trung đang giơ tay sờ vào bụng mình và Điệp Thần đang giơ ngón trỏ lên ngắm nghía, lão già nói tiếp: “Các thiên tài trên thế giới đều là do âm đức nhiều kiếp tích lại quá lớn, dẫn đến khi sinh ra được tạo hóa ban tặng thứ năng lượng hỗn độn nhiều vượt trội so với người khác, cho nên đều nổi bật hơn người, người không có nhiều âm đức mà muốn học theo để thành công giống vĩ nhân là điều vô ích.
Còn ngươi, Lữ Hàn, năng lượng tụ nhiều vào hai mắt, ban tặng cho ngươi năng lực Thấu thị vô cùng mạnh.
Có điều nó không dùng để diệt quỷ được, ta vừa rồi đã rút chín