Lữ Hàn đi tới bên cạnh Tân nương, ngồi xuống đỡ Tân nương dậy.
Thần sắc của cô ta lúc này đã rất kém, cảm giác thân thể vô lực, còn đứa bé cứ ngồi bên cạnh ôm lấy mẹ nó.
Không đành lòng nhìn tình cảnh hiện tại trước mắt, Lữ Hàn lấy lọ thủy tinh ra, mở nắp, nhỏ một giọt nước mắt cực quang óng ánh vàng kim lên ấn đường của Tân nương.
Vết thương còn hé miệng này ngay lập tức liền lại, khuôn mặt cô ta dần trở nên mềm mại, quỷ lực dần hồi phục và được thanh tẩy, cả cơ thể Tân nương dần dần lấp lánh một chút ánh vàng nhạt.
Lữ Hàn cầu khấn trong lòng, chỉ sợ nước mắt cực quang sẽ khiến cho nữ quỷ biến mất như đối với Lệ quỷ Đại sư huynh, nhưng dường như những giọt tinh thể lấp lánh này hiểu được tâm ý của hắn nên chỉ thanh tẩy cho Tân nương xong thì ngừng lại.
Một lúc sau, Tân nương mở mắt ra, ngồi hẳn dậy, thần sắc phục hồi ổn định, cất tiếng hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”
“Nó không có tên, chỉ biết là nó giúp thanh tẩy cho quỷ niệm nặng nề của cô.
Để tôi cũng cho đứa bé một giọt.” Nói rồi hắn cũng nhỏ một giọt ánh vàng lên ấn đường đứa bé, cơ thể nó cũng trở nên lấp lánh ánh vàng nhạt như mẹ mình.
“Sau này hy vọng cô giữ lời như đã nói, nếu không tôi sẽ phải thực hiện ý định của đạo sĩ khi nãy.” Hắn chậm rãi nói.
“Ta biết rồi.” Tân nương đáp, “Đỡ ta lên kiệu.”
Lữ Hàn đỡ Tân nương đứng dậy, dìu cô đặt vào trong kiệu, đứa bé cũng chui vào trong ngồi cạnh mẹ.
“Ngươi tên là gì vậy?” Tân nương hỏi.
“Lữ Hàn.”
“Lữ Hàn, dưới cái gò chỗ ta ở, bên dưới cái rương có chôn một quyển sách không biết là của ai, có khi nó có tác dụng gì đó.”
“Vậy à? Tôi không biết đó là thứ gì, nhưng dù sao cũng cảm ơn cô, tôi sẽ đào lên xem thử.”
Kiệu hồng nhấc lên khỏi mặt đất một đoạn, từ bên trong vọng ra tiếng nói của Tân nương: “Lữ Hàn, con của ta bất hạnh không biết ai là cha nó, nhưng khi nãy vô tình nó đã uống một giọt máu của ngươi.
Từ nay về sau, nó sẽ xem ngươi là cha của nó.”
Lữ Hàn á khẩu, không biết nói gì thì kiệu hồng đã nâng lên cao, hướng về dãy Hoàng Lăng Sơn bay đi mất.
Thủy Mộng Trung chép miệng: “Vậy là Tân nương mời gà đã không còn nữa.”
“Phải, nhưng nếu có tội ác tương tự xảy ra, sẽ lại có một Tân nương khác ban đêm đến gõ cửa từng nhà.” Điệp Thần phụ họa.
Thủy Mộng Trung quay sang mỉm cười, gật đầu đồng ý với câu nói của cô.
* * *
Ba người Điệp Thần, Thủy Mộng Trung và Lữ Hàn trở lại bờ sông.
Thủy Mộng Trung vận Niệm lực bao phủ bảo vệ toàn thân, lặn vào trong hang động bên dưới gò Xú Trùng lần nữa, rút con dao đem theo đào xuống dưới mô đất, quả nhiên phát hiện hộp sắt nhỏ đựng một quyển sách, phía ngoài bao bọc một lớp vải dày.
Khi đem được lên bờ, ba người chụm đầu vào xem.
Bìa sách ghi ba chữ “Ngự Lôi Thuật”, nội dung bên trong đề cập đến thuật điều khiển sấm sét.
Lữ Hàn xem qua một lượt thì nói: “Thuận này phù hợp dùng Niệm lực thi triển, anh thử xem thế nào.”
Thủy Mộng Trung mất khoảng nửa tiếng để nghiên cứu rồi dùng Niệm lực hướng về dòng sông áp dụng thử.
Trên bầu trời tối đen xuất hiện vài lằn sét, Thủy Mộng Trung tập trung Niệm lực cao độ, đột ngột một tia sét đánh thẳng xuống mặt nước giữa lòng sông, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, dư chấn đánh nước sông văng cao lên hai bên bờ, cả ba người ướt lem nhem như chuột.
Lữ Hàn kinh ngạc: “Wow, anh biến thành Pikachu rồi!”
Cả ba người đều tỏ vẻ thích thú với năng lực mới này của Thủy Mộng Trung.
Điệp Thần hào hứng nói: “Trời vẫn còn chưa sáng, xung quanh không có ai, chúng ta lại ướt nhem hết, sẵn dịp này mọi người xuống tắm sông đi.”
Thủy Mộng Trung nghe hai từ tắm sông thì bồi hồi, liền gật gù: “Phải, lũ trùng không còn, tia sét hồi nãy giáng xuống chắc giật điện sạch sẽ đoạn sông này rồi, nhưng để tôi kiểm tra trước xem sao.” Đoạn dùng Niệm lực rà soát đoạn sông này một lượt, thấy không có gì bất thường thì báo cho hai người còn lại.
Cả ba cùng chia ra một khoảng cách đủ cho sự riêng tư, cởi đồ nhảy xuống nước, ngụp lặn, bơi lội, tái hiện lại một khung cảnh tắm sông thần tiên ở tuổi ấu thơ của không ít người.
Bơi lội một lúc thì trời gần sáng, ba người về lại đồn cảnh sát huyện Hạ, ngủ một giấc mê mệt đến tận tối mịt mới dậy, cả bọn rửa mặt qua loa rồi bước ra sân trước thì nghe mùi thức ăn ngào ngạt, thì ra Quách trưởng đã chuẩn bị một bàn lớn đầy đồ ăn để chiêu đãi.
Thấy ba người bước ra thì Quách trưởng vui vẻ mời mọc: “Điệp cảnh quan, Thủy tiên sinh, Lữ đại hiệp, mời ba người vào bàn, chúng ta ăn một bữa thân tình với nhau nào.”
Quái, mình thành đại hiệp từ hồi nào thế này? Lữ Hàn nhăn nhó nhưng cũng bước tới bàn ngồi xuống.
Giám đốc Hoàng cầm một cốc rượu đứng lên nói: “Thật không ngờ, một vụ án khó khăn và một vụ án tồn đọng đều được giải quyết trong ba ngày ngắn ngủi, tất cả là nhờ sự hỗ trợ của ba vị, mời tất cả cùng nâng ly chúc mừng nào.”
Mọi người cùng nâng ly uống cạn.
Trong bàn ngoài một số cảnh sát của đồn huyện Hạ, có một người lạ mặt trạc tuổi ba người, thể trạng to béo.
Giám đốc Hoàng giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là Tiểu Long, con trai tôi, nghe tiếng ba vị nên lặn lội từ thành phố xuống đây để mong được gặp mặt.”
Tiểu Long nâng ly hướng về ba người: “Chúng ta bằng tuổi nhau, cứ xưng hô ngang hàng là được, tôi xuống đây từ trưa, nhưng ba vị đang nghỉ ngơi nên không dám làm phiền, tới giờ mới được gặp mặt, mời mọi người một ly.”
Thủy Mộng Trung nghĩ thầm, quả là con trai của Giám đốc sở cảnh sát thành phố có khác, nói chuyện rất tự nhiên, không có chút gì khách khí cả.
Giám đốc Hoàng giơ tay: “Chào hỏi vậy là được rồi, mọi người cầm đũa lên thưởng thức đồ ăn nào.
Toàn là mỹ vị đồng quê, ăn một bữa thiên nhiên này không uổng phí một đời người đâu.”
Mọi người không khách khí nữa, ai cũng đói meo cả, ăn uống như rồng như hổ, chuyện trò rôm rả.
Đặc biệt là Tiểu Long, một mình ăn hết gần một nửa thức ăn trên bàn.
Con người này tính tình đơn giản, gần gũi, ăn nói có chút bỗ bã nên phù hợp nói chuyện nhất với Lữ Hàn.
Tiểu Long vừa cười vừa vỗ vai Lữ Hàn hỏi: “Này Lữ Hàn, tôi nghe cha kể mọi chuyện đêm qua rồi.
Cái đoạn cậu đỡ Tân nương ngồi dậy đấy, cảm giác ôm một nữ quỷ trong tay mình như thế nào?”
Lữ Hàn đã ngà ngà say, lại biết Tiểu Long là con trai của Giám đốc Hoàng nên cũng không kiêng kị gì lắm, tếo táo kể: “Cũng thú vị lắm, da thịt mềm mại, chỉ là lúc đó khung cảnh khắp nơi toàn là máu me, nếu không thực là sẽ có chút lãng mạn đó.”
“Chà, tôi cũng muốn được thử một lần như vậy.” Tiểu Long chép miệng.
Thủy Mộng Trung ngồi kế bên, cười nhẹ xen vào: “Đó là do Lữ Hàn có huyết khí chí âm chí hàn nên mới phù hợp đụng vào nữ quỷ.
Còn cậu có dương khí nổi trội, người như cậu hoặc là nữ quỷ sẽ không cho đụng vào, hoặc là đụng vào sẽ gây phản chấn, có hại lên chính bản thân cậu mà thôi.”
Tiểu Long lắc đầu lè lưỡi: “Vậy thì tôi không đụng vào nữa, mà này, sau này các cậu đi bắt quỷ ở đâu, cho tôi đi theo với được không?”
Lữ Hàn cười to: “Cái này thì tôi không biết, chuyến đi này là do Mộng Trung rủ tôi đi đấy chứ, còn bình thường hằng ngày tôi chỉ làm việc văn phòng, đâu liên quan gì đến mấy chuyện này.”
Điệp Thần xen vào: “Ha ha, còn nói không liên quan, không phải bây giờ anh đã là chưởng…”
Thủy Mộng Trung đặt tay lên tay Điệp Thần ngăn lại, chuyện liên quan Tiêu Dao phái không nên tiết lộ, lấp liếm câu chữ: “Bây giờ xem như Lữ Hàn cũng là cố vấn linh dị của cảnh sát, có chuyện gì thì tôi sẽ báo, còn cậu, Tiểu Long, cậu ở xa xôi quá, không tiện báo cho cậu được.”
Tiểu Long cười lớn: “Ha ha, chuyện thế gian không nói trước được điều gì đâu.
Nếu tôi ở gần thì nhất định phải rủ tôi, hứa nhé.”
Nói rồi Tiểu Long lại giơ ly rượu lên, Thủy Mộng Trung mỉm cười: “Ừm… Để xem.”
Mọi người lại cùng cạn ly.
Vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả, thấm thoát đã gần nửa đêm, mọi người say khướt và dần dần rút lui, trên bàn chỉ còn bốn người là nhóm Lữ Hàn và Tiểu Long.
Bỗng từ đâu đó vọng lại tiếng hát đồng dao lảnh lót, Lữ Hàn sực tỉnh: “Là Tân nương!”
Thủy Mộng Trung nhíu mày: “Giọng hát hôm nay nghe khác hẳn với đêm trước, không có sát khí cũng không có quỷ khí.”
Nói rồi Thủy Mộng Trung nhắm mắt, tập trung Niệm lực dò xét, đoạn mở mắt ra bảo với Lữ Hàn: “Cô ta muốn hẹn cậu ra gặp chỗ cái gò.”
“Gặp bây giờ sao? Có nên đi không?” Lữ Hàn thắc mắc.
Thủy Mộng Trung gật đầu: “Nên đi, cô ta hoàn toàn không có ý niệm gì nặng nề