Editor: Harusame248
---------------------------------------
"Anh xem hợp đồng, không có vấn đề gì thì ký đi."
Lưu Chấn Vũ trực tiếp bị Sở Ca đưa lên tầng cao nhất, thời điểm theo chân y vào phòng hắn sửng sốt một chút, vẫn cảm thấy nơi này thoạt nhìn có điểm quen thuộc.
Lại nhớ lại, chung cư của Sở Ca ở tầng áp mái công ty quả thực có cách bố trí giống y hệt căn chung cư mà bọn họ ở sau khi kết hôn.
Đột nhiên có một loại cảm giác thả lỏng, giống như khi được trở về nhà.
Lưu Chấn Vũ còn chưa đẩy xe lăn đi nhìn cung quanh đã bị Sở Ca ném cho một bản hợp đồng.
"Hợp đồng?" Lưu Chấn Vũ cúi đầu cẩn thận lật xem, là một bản hợp đồng đại ngôn dòng ô tô xa hoa mới ra của tập đoàn ô tô Vũ Lâm.
Người đại diện thương hiệu có thể dùng độ nổi tiếng và sự yêu thích của công chúng mà đem đến cho thương hiệu doanh số tăng vọt trong nháy mắt, vốn là thường tìm đến các idol- thần tượng của đại chúng và giới trẻ.
Còn loại hình như Lưu Chấn Vũ, ngày thường hấp thụ ánh sáng rất thấp, vậy nên nhãn hiệu tìm đến hắn làm đại diện cũng không nhiều, trừ việc suy xét khả năng "mang hàng" của người đại diện cũng phải nghĩ đến nhân tố quan trọng là người đó có phù hợp với hình tượng nhãn hiệu hay không đã.
Nhưng đó là với đại chúng, còn dòng sản phẩm hướng đến giới trung lưu, cao cấp mà nói, vị Lưu ảnh đế mấy năm nay liên tiếp có tác phẩm đại bạo thực sự là lựa chọn tốt mà bọn họ muốn cũng không được.
Thế nhưng Lưu Chấn Vũ không phải người dễ dàng nhận đại ngôn, không phải do hắn thanh cao cỡ nào mà là hắn vốn không phải người thích hợp hấp thụ ánh sáng, không phải người nguyện ý phí hoài thời gian chụp quảng cáo để trưng nơi sân ga bến tàu, người qua kẻ lại.
Cá tính của hắn vốn là như thế, không hơn.
Đại ngôn của Lưu Chấn Vũ cũng không nhiều, một nhãn hiệu nam trang cao cấp, một đại ngôn đồ dùng gia đình, chỉ có như vậy.
"Tiểu Sở, cậu muốn tìm tôi làm người phát ngôn?" Lưu Chấn Vũ đẩy xe lăn từ phòng khách đến nhà ăn bên cạnh, qua cánh cửa nửa khép nhìn thấy Sở Ca đang đứng trong bếp.
Nam nhân trẻ tuổi tuấn tú cởi bỏ tây trang thẳng thớm, đeo lên tạp dề màu xám đậm, tay áo sơ mi cũng đã gấp gọn lên.
Sở Ca lấy cà chua từ tủ lạnh ra, cà chua đỏ tươi đặt trên thớt, được cắt thành những miếng gọn gàng.
"Không phải tôi tìm, người thiết kế series ô tô này cho rằng anh là người đại diện phù hợp nhất."
"Hợp đồng đại ngôn cũng đều nghĩ xong, cậu chắc chắn tôi sẽ không từ chối sao?" Lưu Chấn Vũ nhẹ giọng nở nụ cười.
Sở Ca đang chuyên tâm xắt rau, ngẩng đầu nhìn Lưu Chấn Vũ: "Anh sẽ từ chối ư?"
"Phí đại ngôn quá cao." Lưu Chấn Vũ sẽ không dễ dàng nhận đại ngôn, nhưng nếu đối tượng là Sở Ca hắn sẽ không từ chối, chỉ là phí đại ngôn ghi trên hợp đồng này thực sự là quá cao rồi.
Lưu Chấn Vũ cảm khái: "Ba năm đại ngôn, mỗi năm 20 triệu, vậy tổng cộng lại là 60 triệu...." Hắn không khỏi cạn lời, "Phí đại ngôn cao như vậy, phim ảnh tôi cũng không cần quay nữa.
Tiểu Sở, hợp đồng tôi có thể ký nhưng phí đại ngôn...!ý tôi là, đằng sau bỏ hai số 0 đi."
"Lưu Chấn Vũ, anh không phải là đang nghĩ tôi sẽ vì việc anh tự hạ phí đại ngôn mà tha thứ cho anh chứ? Tình cảm cá nhân là tình cảm cá nhân, công việc chính là công việc.
Sở Ca tôi nếu là người đưa tình cảm cá nhân vào công việc, hôm nay đã không thể đứng ở chỗ này." Sở Ca khinh miệt mà hừ một tiếng, "Anh không khỏi quá coi thường tôi, cũng không khỏi quá coi trọng chính mình."
Bị một tràng lời nói của Sở Ca làm nghẹn lại, Lưu Chấn Vũ nhẹ giọng nói: "Tôi không phải có ý này......"
"Phí đại ngôn cũng vậy, mà điều khoản khác trên hợp đồng cũng thế, đều là thuộc cấp chuyên nghiệp của tôi từ điều tra thị trường mới định ra.
Lưu Chấn Vũ, anh không chỉ bôi nhọ tính chuyên nghiệp của tôi, mà còn là nghi ngờ năng lực nhân viên dưới trướng tôi!"
Đột nhiên bị chụp mũ, Lưu Chấn Vũ khó lòng thanh minh, gấp đến nói chuyện có chút cà lăm: "Tiểu Sở, tôi....!tôi thực sự không có nghi ngờ độ chuyên nghiệp của các cậu!"
Hắn chỉ là cảm thấy phí đại ngôn có phải quá cao hay không thôi mà......!
Giống như người đại diện nguyện ý tự hạ phí đại ngôn, thương hiệu không phải đều rất vui vẻ sao? Tại sao lại có thể có người không muốn giảm phí đại ngôn, ngược lại còn mắng hắn cơ chứ?
"Vậy anh có ký hay không? Hay là toàn bộ đều là lấy cớ, thật ra Lưu đại ảnh đế của chúng ta chướng mắt cái đại ngôn ô tô nho nhỏ này?"
"Tôi...!tôi ký!"
Này là đang xảy ra chuyện gì đây, Lưu Chấn Vũ quả thực đều không nhịn được cười, kịch bản của bọn họ có phải ngược rồi sao, hắn dở khóc dở cười trong lòng – nào có người kinh doanh nào buộc người đại diện không được hạ phí đại ngôn.
"Chuyện này tôi phải báo cho người đại diện một tiếng." Nói cho cùng bản thân cũng không thể im ắng tự mình ký hợp đồng.
"Ừ." Sở Ca tùy ý lên tiếng, tiếp tục vùi đầu làm cơm trưa.
Lưu Chấn Vũ gọi điện cho người đại diện Trần Khải, đem việc Sở Ca muốn ký hợp đồng cùng hắn nói qua.
Trần Khải trong điện thoại trầm mặc hồi lâu, sâu kín thở ra một câu:
"Vũ ca anh đọc cho cẩn thận, rốt cuộc là hợp đồng đại ngôn ô tô, hay là hợp đồng bán mình!"
"Anh biết chữ! Đã đọc hết, trừ việc phí đại ngôn quá cao, điều khoản khác trên hợp đồng đều không có vấn đề.
Cái gì mà hợp đồng bán mình, anh có giá hời như vậy sao?"
Trần Khải