Editor: Harusame248
------------------------------------
Trong phòng có điều hòa duy trì độ ấm thích hợp, thế nên Lưu Chấn Vũ cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng.
Nhưng khi trốn ra ban công mới nhận ra gió đặc biệt lớn, vun vút thổi trúng khiến hắn có chút run rẩy, mây đen tầng tầng lớp lớp làm bầu trời như biến thành một bức tranh sơn dầu vô tận – sau mấy ngày thời tiết nắng nóng tựa như chuẩn bị mưa to.
Chân hắn đau buốt một trận, có thể coi như dự báo thời tiết.
Thảm lông lớn bao bọc từ đầu đến chân, thời điểm bị Sở Ca từ xe lăn bế lên Lưu Chấn Vũ có chút giãy giụa.
Nhưng đến phòng khách hắn đã hoàn toàn không dám động đậy, đôi tay co lại trong ngực Sở Ca che đi mặt chính mình, cả đầu lẫn thân vùi hết trong lồng ngực y.
Khuôn mặt hắn dựa sát vào khuôn ngực dày rộng của Sở Ca, khi y nói chuyện lồng ngực phập phồng mang theo âm thanh chui vào tai Lưu Chấn Vũ: "Lâm tiểu thư, ngại quá, phỏng vấn hôm nay đành dừng ở đây.
Phu nhân nhà tôi vừa rồi ngủ quên ở ban công, sức khỏe của hắn không được tốt lắm."
Ngụ ý là, y cần đi chăm sóc vợ y, mấy cái bóng đèn các người có thể lăn được rồi.
Khuôn mặt Lâm Tĩnh nứt ra một biểu tình khiếp sợ, trước kia cô có từng nghe nói vị chủ tịch trẻ tuổi này đã bí mật kết hôn, cũng nghe nói quan hệ của y cùng vợ mình không ổn, đại khái là mấy chuyện liên hôn không dựa trên tình cảm linh tinh.
Nhưng nhìn Sở Ca cẩn thận mà săn sóc như thế, tự mình bọc lấy người kia bế lên lầu thật sự nhìn sao cũng không giống quan hệ không tốt, làm cô giống như diễn viên quần chúng bị bắt ép phải xem trình diễn ngôn tình ngoài hiện thực.
Nhìn đi, khi Sở Ca nói chuyện vẫn còn nhìn chằm chằm vào người bị bọc đến kín kẽ nằm trong ngực mình, ánh mắt bá đạo kia cơ hồ sắp biến thành xiềng xích khóa chặt người kia....!thực siêu cấp buồn nôn nha.
Lâm Tĩnh bất giác có một loại trực giác mãnh liệt, phải chăng Sở Ca phá lệ nhận lần phỏng vấn việc tư này là để chọc tức vợ mình? Lúc trả lời phỏng vấn ánh mắt y vẫn luôn phiêu đãng bên ngoài, hóa ra đám người bọn họ đều biến thành chất xúc tác cho tình thú giận hờn của phu thê bọn họ?
..........!
Sở Ca cúi người đặt cái người đang bị thảm lông bọc kín kia đặt xuống giường phòng ngủ, đôi mắt Lưu Chấn Vũ lộ ra sau tấm thảm – vừa rồi hắn nghe được đoạn đối thoại giữa Sở Ca và Lâm Tĩnh, thái độ của Sở Ca đối với hắn lặp đi lặp lại trong đầu thực sự làm hắn đầu đau óc choáng, mơ hồ không rõ.
Lưu Chấn Vũ không rõ lắm đám Lâm Tĩnh đã rời đi hay chưa, cũng không dám lên tiếng, đành mang ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Ca.
Đôi mắt hắn là mắt hoa đào tiêu chuẩn, lúc không cười đuôi mắt cũng là hơi nhếch lên,khi nửa khuôn mặt bên trên lộ ra đôi mắt ấy cứ như nai con ngơ ngác trog rừng cây, trong ánh mắt nghi hoặc ẩn dấu vài phần thận trọng.
"Nơi này chỉ có một phòng ngủ, một cái giường." Sở Ca ậm ờ không rõ.
Lưu Chấn Vũ chớp chớp mắt tỏ vẻ hắn nghe thấy, hạ giọng, đặc biệt vô tôi nói: "Tôi có thể ngủ phòng khách."
Sở Ca công việc bận rộn, nơi này cũng là chỗ y nghỉ ngơi, dù thế nào Lưu Chấn Vũ cũng không thể bá chiếm nhà người khác không cho người ta ngủ nghỉ.
Sở Ca hung ác trừng mắt: "Ai cho anh nói chuyện?!"
Giũ tấm