Editor: Harusame248
- --------------------------------------
"Lưu Chấn Vũ, anh nói muốn đền bù cho tôi, nhưng có ai có kiểu đền bù như anh không? Giữa hai ta hiện tại là ai chiếu cố ai? Anh bao nhiêu tuổi, đều là cụ ông sắp bốn mươi đến nơi, lời bác sĩ nói anh có nghe hiểu được sao? Nói anh đừng uống rượu, đừng uống rượu!!! Anh nhìn anh xem! Cả người đầy mùi rượu!"
Nghẹn một lòng đầy lửa giận, Sở Ca về đến nhà đã hoàn toàn bùng nổ.
Mây đen chồng chất quay cuồng rạch ngang tia chớp bạc,từng hạt mưa phẫn nộ rơi xuống rào rào, mà Lưu Chấn Vũ giống như mầm cây oằn mình dưới làn mưa dày đặc ấy.
Héo úa mà rũ đầu, đôi mắt mông lung men say mang sự hối lỗi cùng kinh ngạc thoáng qua.
Lưu Chấn Vũ đứng trước cửa khách sạn bị Sở Ca trực tiếp ôm vào trong xe, xe lăn vẫn còn ở chỗ Trần Khải.
Đến khi ngồi trong xe hắn vẫn còn choáng váng, Sở Ca không phải đang đi công tác ở thành phố S sao? Làm sao mà đột nhiên đã trở lại.
Trong xe đen kịt, Sở Ca không nói một lời, toàn thân mang áp suất thấp.
Mà Lưu ảnh đế vừa nãy hết đập bàn lại là uống rượu lúc này lại đột nhiên trở nên nhát gan, rúc ở phía sau xe làm bộ uống say ngủ mất.
Tuy rằng vừa về nhà, đã bị một tràng giáo huấn của Sở Ca đánh tan.
Nói cho cùng, là hắn đuối lý.
"Tiểu Sở, sao cậu lại tới đây........" Lưu Chấn Vũ hiện tại quá mức ngây ngốc, bị người xốc ngang ôm lên vẫn còn mang cảm giác quái quái, nhưng hắn có một loại trực giác.
Trực giác đó nói cho hắn, nếu hiện tại đòi thả xuống để chính mình tự đi, Sở Ca sẽ càng thêm tức giận.
"Tôi không nên tới, để cho anh uống thêm vài ly đúng không?" Lồng ngực phập phồng, ngữ khí lạnh như băng của Sở Ca không giấu nổi tức giận, giống quả bom sắp sửa nổ tung làm huyệt thái dương của Lưu Chấn Vũ phát đau.
Khi bị ôm vào phòng ngủ Lưu Chấn Vũ đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Sở Ca ném lên giường, mà lúc sống lưng chạm vào giường đệm lại cực kì nhẹ nhàng, như lọt vào một đám mây trắng mềm mại ấm áp.
"Tôi không có ý này, cậu có thể đến đón tôi làm tôi thật sự cao hứng."
Lưu Chấn Vũ hơi hơi thở hổn hền, cồn ngấm vào máu hắn, theo mạch máu chảy đến trái tim, tứ chi cùng đại não.
Hắn bị nhốt trong một khối hỗn độn mơ hồ, xưa có Bàn Cổ* bổ ra hỗn độn để khai thiên lập địa, nhưng lúc này Bàn Cổ không còn, Lưu Chấn Vũ chỉ có thể bị khối hỗn độn này vây lấy...mơ hồ, choáng váng, tay chân mất lực.
Lúc nhìn thấy Sở Ca từ trên xe bước xuống, Lưu Chấn Vũ thực sự rất kinh ngạc.
Vài giờ trước người bạn bè tốt Trần Khải của hắn còn cho hắn xem tin tức hotsearch về Sở Ca cùng một vị thần tượng, người này rõ ràng vừa mới ở một thành thị khác cách xa cả ngàn km – đột nhiên đã trở lại, còn đến đón chính mình về nhà.
Trong lòng Lưu Chấn Vũ niệm đi niệm lại, có người tới đón hắn về nhà, là Sở Ca.
"Thật sự rất vui vẻ...." Ngồi ở mép giường nhìn Sở Ca thở phì phò khuôn mặt giận dữ, Lưu Chấn Vũ ngây ngốc nở nụ cười, trong lòng ấm áp lạ thường.
"Đồ ma men." Sở Ca nhìn chằm chằm Lưu Chấn Vũ một lúc rồi mím chặt môi xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Cửa không đóng, Lưu Chấn Vũ vẫn ngồi ở méo giường không nhúc nhích, hắn nhìn cánh cửa rộng mở kia, đột nhiên có một loại trực giác mãnh liệt – Sở Ca sẽ còn quay trở lại.
Chẳng được bao lâu, có thể cũng chỉ hai phút đồng hồ, Sở Ca thật sự quay lại, trong tay nhiều thêm một ly nước mật ong.
Đứng trước mặt Lưu Chấn Vũ, Sở Ca lạnh mặt nhét ly nước mật ong vào tay đối phương.
Thấy người kia cũng không uống mà còn ngơ ngẩn nhìn mình, đôi mắt trong veo dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng ngủ như ngôi sao đang lóe lên, cực kì ngoan ngoãn.
Sở Ca nhíu mày: "Uống đi, nhìn tôi làm gì?"
"Được." Bàn tay ôm lấy ly pha lê, độ ấm vừa phải xuyên thấu qua lớp pha lê truyền đến đầu ngón tay Lưu Chấn Vũ.
Thực ấm áp.
Hắn cúi đầu nhấp một ngụm nước mật ong, ngọt ngào như lan ra nơi đầu quả tim.
Giống như đã gom đủ dũng khí, hai tay Lưu Chấn Vũ nắm gắt gao ly pha lê, hít sâu một hơi: "Tiểu Sở, cậu có phải muốn ly hôn với tôi đúng không? Việc này cũng không có gì phải ngại, thật ra cậu có thể trực tiếp nói với tôi........."
"Anh lặp lại lần nữa." Thanh âm nghiến răng nghiến lợi rơi xuống đỉnh đầu.
" Cái g...? " Lưu Chấn Vũ choáng váng ngẩng đầu, 99 trên đầu Sở Ca nhanh chóng ảm đạm dần khiến hắn tức khắc có chút luống cuống.
Có phải không nên nói trắng ra như vậy hay không? Không xong, mày vừa uống nhiều đã không quản nổi miệng.
"Lưu Chấn Vũ, anh lặp lại lần nữa cho tôi!" Lưu Chấn Vũ cảm thấy trên đầu hắn bị bổ xuống tia sét, Sở Ca nhìn chằm chằm người đang luống cuống ngồi ở mép giường kia, bộ dáng khiếp sợ của y thoạt nhìn như chính y mới là người bị sét đánh phải.
Lưu Chấn Vũ đau đầu: "Tôi....tôi lại nói gì sai à?"
"Tôi thấy anh không phải nói nhầm, mà là say rượu thì nói thật.
Lưu Chấn Vũ ơi Lưu Chấn Vũ, nói cái gì mà muốn đền bù sai lầm năm đó, mới một năm mà anh đã gấp gáp không đợi nổi muốn ly hôn với tôi.
Anh đúng là kẻ lừa đảo!" Sở Ca chỉ thẳng vào mặt Lưu Chấn Vũ còn đang sửng sốt, thớ cơ trên mặt không khống chế nổi mà hơi run rẩy, "Năm đó anh dối gạt rằng sẽ quay lại đón tôi, nhưng anh đâu có trở về!"
Oán giận nghẹn lại quá lâu giống như dung nham núi lửa nén lại quanh năm suốt tháng, bị Lưu Chấn Vũ trực tiếp ném đầu đạn hạt nhân vào, rầm rầm nổ