Editor: Harusame248
- ------------------------------------
"Tiểu Sở, lát nữa muốn ăn gì?"
Trong siêu thị, Lưu Chấn Vũ đứng ở quầy rau dưa lựa nguyên liệu nấu ăn dùng cho bữa tối nay của bọn họ, tuy bình thường hắn có tỉ lệ lộ diện cực thấp, ăn mặc bình thường mười phần bình dân rất ít bị nhận ra nhưng Lưu Chấn Vũ vẫn đội mũ lưỡi trai.
Chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, quần jean xanh nhạt bao lấy hai chân thon dài, áo thun trắng rộng thùng thình sơ vin vào lưng quần, lộ rõ eo là eo mà chân là chân.
Con nhà nghèo sớm biết lo cho gia đình, từ nhỏ đã ôm đồm việc tay chân như Lưu Chấn Vũ, khi trưởng thành lại thành danh cũng vẫn giữ được lối sống giản dị chất phác, trừ việc xã giao tất yếu thì ngày thường thì đều không uống rượu hút thuốc, siêng năng rèn luyện.
Dáng người kia còn tốt hơn so với đại đa số người trẻ tuổi, cơ bắp hơi mỏng bao trùm lên khung xương tạo thành những đường cong lưu sướng tuyệt đẹp.
"Vậy làm cà chua xào trứng nhé?" không nhận được hồi đáp, Lưu Chấn Vũ xoay người lại, trong tay cầm một trái cà chua đỏ rực rỡ, đôi mắt dưới vành mũ thanh triệt sáng trong, con ngươi đen láy như viên pha lê, lộ ra một chút khí chất thiếu niên không hợp với tuổi tác.
"Tùy anh." Sở Ca ho nhẹ một tiếng dời tầm mắt đi.
Lưu Chấn Vũ quay lại tiếp tục lựa rau dưa, Sở Ca lại không nhịn được nhìn lại.
Chọn nhặt một hồi, lỡ mua cả đống lớn nguyên liệu, lúc tính tiền Lưu Chấn Vũ còn đang bỏ nguyên liệu vào túi Sở Ca đã thanh toán xong tiền, y trừng mắt nhìn Lưu Chấn Vũ đang muốn giành trả tiền: "Tiếp tục đóng gói đồ của anh đi."
Chờ tính tiền xong, Lưu Chấn Vũ cũng đã nhét xong đồ vào túi chuẩn bị đi, Sở Ca lại kéo toàn bộ túi trong tay Lưu Chấn Vũ ra để tự mình cầm.
"Tiểu Sở, để tôi xách là được." Ba bốn túi đều bị Sở Ca xách hết, Lưu Chấn Vũ duỗi tay muốn đỡ lấy thì bị Sở Ca hung dữ trừng mắt dọa lui.
"Chân còn chưa khỏi hẳn thì xách được cái gì, đừng nói nhảm nữa.
Đói muốn chết, mau về nhà đi."
Dạo được một cái siêu thị mà bị Sở Ca trừng bắt không biết bao nhiêu lần, Lưu Chấn Vũ chẳng những không khó chịu mà còn rất cao hứng, trong lòng ngọt ngào ấm áp như vại mật, hắn theo sau lưng Sở Ca tay đầy túi xách, yên lặng nhìn bóng lưng đĩnh bạt của người trẻ tuổi kia.
Đây là lần đầu cùng nhau dạo siêu thị của bọn họ sau nhiều năm chia tách.
Lưu Chấn Vũ nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ, lúc hắn lần đầu mang Tiểu Sở Ca đi dạo siêu thị, Sở Ca khi ấy vẫn còn học mẫu giáo bé, hai chân nhỏ cao hứng mà chạy tới chạy lui trong siêu thị.
Nhìn thấy cái gì thích đều muốn bỏ vào xe đẩy, giọng nói non nớt đầy vui vẻ mà nói với Lưu Chấn Vũ, anh ơi đồ ở nơi này đều không cần trả tiền, chúng ta lấy nhiều một chút.
"Anh cười cái gì?" Sở Ca đột nhiên hỏi.
Không nghĩ tới mình cười trộm lại bị Sở Ca phát hiện, Lưu Chấn Vũ sờ sờ môi che dấu, hắn nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì, chỉ là tự nhiên nhớ tới chuyện ngày xưa khi chúng ta cùng đi siêu thị."
Sở Ca liếc nhìn Lưu Chấn Vũ, không lên tiếng.
Khi đó còn nghèo, mỗi ngày đều khó khăn túng thiếu, Lưu Chấn Vũ một lần lại một lần đem hàng hóa từ xe đẩy trả lại trên kệ, hắn nói với đứa bé rơm rớm nước mắt, chờ hắn nghỉ hè đi làm thêm kiến tiền rồi sẽ quay lại mua tất cả mấy thứ này về.
Tiểu Sở nâng mu bàn tay lung tung lau nước mắt, dang tay nhào vào ngực Lưu Chấn Vũ, y không cần mấy thứ đồ ăn vặt hay đồ chơi này, y chỉ cần Vũ ca là đủ rồi, chờ y trưởng thành sẽ đi kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua hết bệnh viện lẫn siêu thị đều tặng cho Vũ ca, như vậy Vũ ca sẽ không phải ra ngoài cực khổ làm thuê.
Đứa nhỏ đôi mắt đỏ hồng, ở siêu thị hào ngôn chí khí: Vũ ca ca, về sau em nuôi anh!
..............!
Phòng bếp thiết kế bán mở, Sở Ca ngồi ở phòng khách chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Lưu Chấn Vũ một thân đeo tạp dề, về đến nhà liền cởi mũ lưỡi trai, mái tóc mềm mại theo động tác nấu nướng nhẹ nhàng phiêu lên một chút, như lông ngỗng quét qua đầu quả tim, chọc cho nhân tâm phát ngứa.
Một ít đồ ăn gia đình bình thường, cà chua xào trứng, dưa chuột xào, bắp cải cuộn thịt, những món Lưu Chấn Vũ làm đều là những món Sở Ca trong kí ức thích ăn.
Thời điểm bưng lên bàn hắn trộm đánh giá biểu cảm của Sở Ca, y không tỏ vẻ gì đặc biệt, ăn nhiều hơn so với ngày thường hai chén, độ thiện cảm trên đỉnh đầu sáng choang như vừa được sạc điện.
"Dọn dẹp để tôi, cậu cứ ngồi đi." Vài món ăn bị càn quét sạch sẽ, Lưu Chấn Vũ trong lòng vui vẻ, dọn dẹp chén đũa cũng không để Sở Ca hỗ trợ.
"Tùy anh." Vẫn hai chữ này, Sở Ca dứt khoát ngồi nhìn Lưu Chấn Vũ dọn dẹp, nhìn người đàn ông kia bận rộn bưng chén đũa vào phòng bếp, đưa lưng về phía mình.
Từ khi kết hôn cho tới giờ, Sở Ca đúng là chưa lần nào thực sự quan sát dáng người Lưu Chấn Vũ, lần trước Lưu Chấn Vũ bị thương tuy rằng có ở bên hỗ trợ chăm sóc nhưng tâm tư cũng đều chỉ ở việc tắm rửa.
Ban nãy khi còn ở siêu thị, y đứng sau lưng Lưu Chấn Vũ đột nhiên lại phát hiện dáng người của người này vẫn còn được.
Hiện tại nhìn nhìn, xác thực là còn rất được, dưới tấm lưng mỏng là eo bị tạp dề xiết lấy, eo nhỏ chân thon gầy nhưng rắn chắc, bờ mông sau lớp vải quần jean – vừa cong lại tròn.
Đáng tiếc Lưu Chấn Vũ là người mặc quần áo tùy tiện, quần áo bó sát khoe body hắn lại ngại mặc vào cử động duỗi tay chân không thuận tiện nên ngày thường đều là bộ đồ dài rộng thùng thình, đem dáng người đẹp đẽ giấu dưới lớp quần áo.
Lưu Chấn Vũ rửa xong bát đũa ra khỏi phòng bếp, Sở Ca ngồi ở khòng khách xem TV.
Trước kia cũng không phải hai người chưa từng ở cùng một chỗ với nhau nhưng Sở Ca luôn rất bận, luôn vội vàng chuyện công việc, gọi điện nhắn tin nhận gửi tin tức, tình huống ăn xong cơm chiều không ra cửa cũng không về thư phòng như hôm nay thực quá ít.
Một năm trước, khi cả