Editor: Harusame248
- --------------------------------------
"Tôi......." Sở Ca quả thực sắp bị Lưu Chấn Vũ làm cho tức chết,nhưng nhìn người đối diện hoàn toàn không giống đang giả vờ vui sướng khiến lồng ngực y như bị ai nắn bóp,tràn đầy cảm giác nghèn nghẹn chua xót.
Lời nói tức giận khi đến miệng lại chợt hạ xuống,chỉ còn lại thở than: "Lưu Chấn Vũ,chuyện năm đó tôi sẽ không tha thứ cho anh một cách dễ dàng."
Biểu tình trên mặt người đàn ông kia bằng mắt thường cũng có thể thấy dần dần trở nên mất mát, Sở Ca hơi nhấp môi lại tiếp tục: "Nhưng việc này cũng không thể hiện tôi chán ghét anh."
"A?" Giật mình ngẩng đầu lên,Lưu Chấn Vũ không nghĩ có thể nghe được câu nói này từ miệng Sở Ca.
"A cái gì mà à? Tôi nếu thật sự ghét anh, sẽ không để anh có cơ hội nào tiếp cận tôi,càng sẽ không kết hôn với anh, hiểu chứ?" Thưởng thức ly rượu trong tay,Sở Ca có chút khẩu thị tâm phi mà giải thích: "Trong một năm này tôi cũng không phải cố ý lờ anh đi, anh cũng biết tôi vừa mới trở về,căn cơ còn chưa vững chắc.
Rất nhiều việc yêu cầu phải học hỏi,tiếp nhận,chỉ có thể đem hết thời gian cùng tinh lực đặt vào công việc.
Không có bất kỳ quan hệ gì với tai nạn ngoài ý muốn kia,tôi vốn dĩ đã định sẽ năm nay nghiêm túc sẽ ở bên cạnh anh."
Sở Ca là người có tính cách như thế nào? Kể cả là em trai y Sở Vân hay là bạn học kiêm trợ lý Lý Tiểu Phi của y, nếu bọn họ xuất hiện ở hiện trường phòng chừng có thể khiếp sợ vì nghĩ Sở Ca bị người khác nhập xác.
Cái loại người như Sở Ca, thích làm theo ý mình, tùy hứng làm bậy,cao ngạo tự phụ, từ trước tới nay coi thường việc giải thích với bất kỳ ai,mi muốn nghĩ ra sao y đều không quan tâm.Kể cả hiểu lầm cũng không để trong lòng, bởi y căn bản không thèm để ý.
Người khác trong mắt Sở Ca là gì? Chỉ là phiến lá rụng vớ vẩn,hoặc là cá sông bên dưới cây cầu.
Y không quan tâm người khác nghĩ thế nào về bản thân mình.
Nhưng hiện tại, Sở Ca lại phá lệ thường mà giải thích rõ cho Lưu Chấn Vũ nguyên nhân của một năm lãnh đạm này.
"Lưu Chấn Vũ,anh nghe đã hiểu hay chưa? Đến giờ anh nợ tôi còn chưa trả hết,đừng tùy tiện coi chính mạng mình như chẳng đáng gì." Rõ ràng là quan tâm,nhưng vẫn cứ thích nói một đằng nghĩ một nẻo.
Lưu Chấn Vũ nghe hiểu, hắn nghe hiểu sự quan tâm trong lời nói của Sở Ca,vậy là đủ rồi.
Sở Ca lại uống say,Lưu Chấn Vũ vừa nâng y trở lại khách sạn vừa nghĩ, tửu lượng của Tiểu Sở thực sự không xong,so sánh đêm nay với lần trước mà nói,đêm nay thật uống ít hơn vậy mà vẫn say.
Thế nhưng lúc này lại không phát điên như khi trước vừa sờ vừa hôn, chỉ luôn luôn an tĩnh,phân nửa thân thể dựa vào người hắn.
Vất vả mới mang được Sở Ca về phòng khách sạn,Lưu Chấn Vũ có chút mệt mỏi.Hắn không vội trở về phòng mình mà ngồi ở mép giường yên lặng mà nhìn nam nhân trẻ tuổi tựa như đã ngủ,nghiền ngẫm tư vị lời nói vừa nãy của Sở Ca khi ở nhà hàng, trong lòng ngọt như mật.
Nhẹ nhàng xoa xoa tóc Sở Ca,giống như thật lâu về trước,Lưu Chấn Vũ khom lưng,cúi người đặt lên trán người kia một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nói thầm trong lòng hai chữ, ngủ ngon.
"Đừng đi.....Đừng..." Cánh tay bỗng nhiên bị túm lấy,người thanh niên trẻ say khướt nheo lại đôi mắt mông lung đầy men say,xuyên qua khe hở hẹp mà nhìn chằm chặp Lưu Chấn Vũ,Sở Ca nhẹ nhàng nói, "Anh,đừng vứt bỏ em....."
Hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Lưu Chấn Vũ nắm lấy tay Sở Ca, run rẩy mà ôn nhu:
- "Tiểu Sở, anh không đi, ca ca sẽ không bao giờ rời khỏi em."
- "Anh gạt tôi....."Sở Ca lúc say sức lực vẫn còn rất mạnh,y túm lấy tay Lưu Chấn Vũ kéo lên giường.
Sống lưng vừa mới chạm tới đệm chăn,Sở Ca xoay người trực tiếp áp lên.
Ánh đèn nơi đầu giường mờ ảo,lung linh mà ái muội,giống như ánh mắt phát quang của loài sói hoang.
Sở