Những ngày nghỉ hè cuối cùng của năm ba, dưới sự uy hiếp của Tử Đồng, Nhị Thiếu, Sở Minh, Lâm Tĩnh bị bắt dọn hành lý cùng Tử Đồng đi tới Mông Cổ cuồng hoan.
Vốn là phải đi bằng máy bay nhưng nói thế nào Tử Đồng cũng không nguyện ý. Bị Sở Minh hỏi thật lâu mới đỏ mặt nói cho mọi người nàng sợ độ cao. Hai người còn lại không có phản ứng gì, trong lòng Sở Minh lại cười đến nở hoa, cọp mẹ cũng có ngày biết sợ? Hừ hừ, nhất định phải mượn cơ hội hảo hảo khi dễ, khi dễ nàng.
Bởi vì đi vào mùa du lịch nên khắp nơi đều là người, lúc tới trạm xe Sở Minh bị chen đến nhe răng trợn mắt, mau chóng đem Lâm Tĩnh đang đứng ngớ người một bên ôm vào trong ngực. Quay đầu nhìn thử hai người phía sau, Nhị Thiếu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, Tử Đồng.... Chậc chậc, hoàn toàn không sợ, hai tay chống nạnh dùng sức đem ngực ưỡn lên, ánh mắt lăm lăm, rất có bộ dáng ôm bom liều chết. Lấy ngực mở đường, vô địch thiên hạ, hình thành một cái khiên vững chắc mang ba người phía sau, thành công đi lên xe lửa.
Bước lên xe, bốn người vui vẻ phát hiện mình ngồi cùng khoang. Tử Đồng không thèm giả vờ, không nhìn Sở Minh, Lâm Tĩnh hai người, buông giọng nhão nhoẹt câu cổ Nhị Thiếu làm nũng, kêu Nhị Thiếu giúp nàng cởi váy. Sở Minh ngồi một bên nổi hết da gà, đồng thời lại có chút hâm mộ. Tủm tỉm nắm tay Lâm Tĩnh cười cười.
Bốn người trợn mắt to nhỏ nhìn nhau một hồi, cảm giác có chút nhàm chán, vì thế thò tay lấy bài trong balo ra chơi. Đương nhiên Sở Minh, Lâm Tĩnh một đội, Nhị Thiếu, Tử Đồng một đội, đội nào thua thì một người trong đội sẽ bị búng trán. Nhị Thiếu cùng Sở Minh nhìn nhau, yên lặng vì chính mình cầu nguyện.
Ngũ cục tam thắng, không biết vì cái gì hôm nay Tử Đồng bài vận tốt đến kì lạ, lấy hai nút thắng một nút. Sở Minh có chút sốt ruột, ho khan vài tiếng rồi hơi nhón dậy, lại bị Tử Đồng một quyền đánh ngã
"Con chó nhỏ, cậu dám xem trộm bài!!!!"
"......"
Sở Minh vuốt đầu oán hận liếc Tử Đồng một cái, hừ hừ, dám khi dễ chị, cưng chờ đó! Nói cũng kỳ quái, sau khi Sở Minh bị đánh thì đội hai người không thua nữa, mà ngược lại dùng ba thắng hai, lấy được thắng lợi. Tử Đồng không thể tin nổi nhìn chằm chằm Sở Minh, muốn từ trên người nàng nhìn xem có tà đạo nào không. Sở Minh nhếch miêng khinh thường cười cười
"Tài không bằng người thì đừng viện cớ, như thế nào, sợ đau? Nếu như vậy có thể để Nhị Thiếu chịu a, dù sao cậu cũng chẳng đau lòng."
"Cậu nói gì?" Tử Đồng hai mắt rực lửa.
Nhìn Sở Minh vẻ mặt khinh bỉ, Tử Đồng bẻ bẻ khớp tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cậu búng đi!"
"Thật sự?"
"Bớt nói thừa!"
Tử Đồng nhắm mắt bộ dáng dũng cảm chịu đau. Lâm Tĩnh cùng Nhị Thiếu mở to hai mắt ngồi một bên trông mong nhìn. Sở Minh mạnh thế nào mọi người đều biết, người này chắc sẽ không đánh Đồng Đồng bất tỉnh đi.
Sở Minh đắc ý cười, khoa tay múa chân trước mắt Tử Đồng, tính toán thật kỹ khoảng cách cùng phương hướng, cái bộ dạng cẩn thận cân nhắc kia sợ là lúc thi đại học cũng chưa từng xuất hiện. Tử Đồng đợi nửa ngày không thấy động tĩnh nổi giận:
"Cậu búng hay không?!"
"Chậc chậc, mấy người gấp cái gì?"
Sở Minh cười xấu xa nhìn Tử Đồng, thợ săn chân chính không phải một tên bách phát bắn trúng, mà là cầm cung hù chết động vật. Lại qua thật lâu, tính toán xong góc độ và phương hướng vừa lòng, thấy Tử Đồng bị dọa cũng tạm đủ, cao hứng đứng dậy, chuẩn bị xuất thủ .
Vụt, Tử Đồng nhanh chóng né tránh, Sở Minh vẻ mặt phẫn nộ.
"Cậu trốn cái gì?"
Sở Minh có chút không vui, người này dám chơi không dám chịu, còn trốn mình!
Tử Đồng không nói lời nào, theo thói quen nheo mắt cắn môi nhìn Sở Minh, hai chân cũng chậm chậm dịch chuyển. Nhị Thiếu ngồi hoàn toàn bị dọa ngây người, nàng biết đây là biểu hiện lão bà sắp nổi điên. Ngay cả Lâm Tĩnh cũng hơi mất bình tĩnh, kéo áo Sở Minh thấp giọng nói:
"Sở Minh, cậu ngồi xuống."
"Sao vậy?" Sở Minh có chút kỳ quái nhìn Lâm Tĩnh, thật vất vả mình mới có cơ hội trả thù, cậu còn ngăn mình?
"Bài cậu giấu dưới mông lộ ra kìa....."
"A????!!!!" Cuống quít cúi đầu nhìn lại, quả nhiên vì đứng dậy mà phía sau mông rớt ra rất nhiều bài, nhất thời cổ họng có chút đắng, nhìn nắm đấm của Tử Đồng run giọng:
"Đồng Đồng, thật ra...."
"A!!!!!! Tớ sai rồi --"
"Tên khốn vô lại này, cỡ cậu mà dám cùng chị gian lận?"
"Tĩnh Tĩnh cứu tớ...oa..."
"Cậu có đến kêu vương mẫu nương nương cũng vô dụng!"
"Bớ người ta hϊếρ ɖâʍ!!!!"
"......"
Xe đi còn chưa được nửa lộ trình, Sở Minh bị đánh chỉ có thể yếu ớt ghé vào Lâm Tĩnh bảo lưu chút hơi tàn, Lâm Tĩnh buồn cười nhìn Sở Minh, lấy tay xoa xoa sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Động tác đơn giản này lại làm cho ba người kinh ngạc, nhìn Lâm Tĩnh dịu dáng chăm chú xoa, lại nhìn đến Sở Minh đang không chút che dấu trực tiếp nhìn Lâm Tĩnh tràn ngập sủng nịch cùng nhu hòa. Tử Đồng thay Tiểu Cẩu tử vui vẻ, mà Nhị Thiếu trong lòng lại thở dài. Thật ra từ khi kỳ nghỉ bắt đầu cô có chút cảm giác được, ánh mắt Lâm Tĩnh dần hiện lên vẻ buồn rầu, có lẽ Lâm Tĩnh lo cho tương lai hai người đi. Lại nhìn Sở Minh đang nhếch miệng cười to nằm trong lòng Lâm Tĩnh nịnh nọt, Nhị Thiếu có chút buồn bực. Sở Minh, đến khi nào cậu mới có thể trưởng thành, cùng Lâm Tĩnh chia sẻ gánh nặng?
Ngồi trên xe lửa ngày một đêm, rốt cục cũng đến nơi Tử Đồng hằng mong muốn. Đứng đại thảo nguyên mênh mông bốn người thoải mái cười, vừa đi vừa nói được phân nửa đã gặp bạn của Nhị Thiếu tiếp đón.
Tử Đồng đắc ý nhìn Nhị Thiếu dùng ngôn ngữ Mông Cổ nói chuyện với bạn, tề mi lộng nhãn nhìn Sở Minh.
"Tiểu Cẩu tử, có nhìn thấy khoảng cách giữa cậu và Thiếu Thiếu nhà tớ chưa?"
Sở Minh nhìn lại Tử Đồng, khinh thường nói:
"Cậu đừng xem nhẹ mình, thật ra mình cũng có tên Mông Cổ."
"Ha, đâu nói thử xem?" Tử Đồng hiển nhiên không tin.
"......"
-----------------------------------------
Rất nhanh, Sở Minh liền đảo khách thành chủ, cùng mấy đứa nhóc trong nhà nói chuyện rôm rả, đem Nhị Thiếu vứt một biên, lấy thịt cắn một miếng to, rót rượu vào chén uống ừng ực. Một lát sau, rượu bắt đầu ngấm vào người, miệng rộng liền cùng tiểu cô nương nhà người ta tám chuyện.
"Nhớ năm xưa ta đến Mông Cổ đều là uống Mã huyết rượu!"
Tiểu cô nương hưng phấn nhìn nàng, sùng bái nói
"Ngươi thật lợi hại, kể cả trưởng lão của chúng ta đều rất ít khi uống rượu mạnh như vậy."
Bên cạnh Nhị Thiếu có chút kỳ quái, Minh Minh tới Mông Cổ hồi nào?
Sở Minh phất tay, cười nói:
"Thế đã là gì, ta không chỉ uống rượu giỏi, còn biết cưỡi ngựa!"
"Ngựa gì?"
"Hãn huyết bảo mã." Sở Minh say khướt.
Các tiểu cô nương ngồi xung quanh đều hét ầm lêm, kính ngưỡng nhìn người khách cưỡi được cả "thần mã hãn huyết".
Tử
Đồng thấy Sở Minh nói mấy chuyện lạ mình chưa nghe bao giờ, khều khều Lâm Tĩnh đang ngồi bên cạnh nhỏ giọng hỏi
"Tĩnh Tĩnh, cậu ấy biết cưỡi ngựa?"
Lâm Tĩnh hé miệng cười yếu ớt
"Fan cuồng phim "Anh hùng xạ điêu" thôi, năm trước tụi mình đi chơi, cưỡi lừa còn làm cậu ấy sợ phát khóc."
"Shit......"
Ngày hôm sau, bởi vì tối hôm qua uống nhiều rượu, bốn người ngủ thẳng đến giữa trưa mới bắt đầu đi du ngoạn. Đoàn người đi đến rừng rậm nguyên thủy, Sở Minh không có hứng thú gì với cây cảnh nhưng rất thích nước với hồ. Chẳng quan tâm Lâm Tĩnh có đồng ý hay không, trực tiếp lôi nàng đến cạnh hồ nhìn xung quanh, xác định không có người, quyết định thông báo điều mình dự tính đã lâu. Sở Minh chỉ vào khối đá to kì lạ phía xa xa, nắm lấy tay Lâm Tĩnh trịnh trọng nói:
"Tĩnh Tĩnh, đem tảng đá này trở thành vật đính ước của hai ta, Sở Minh này thề với trời, đời này kiếp này chỉ yêu một người là Lâm Tĩnh cậu."
Đối với việc Sở Minh đột nhiên thổ lộ, Lâm Tĩnh nhất thời không biết phải nói gì, cảm động đến đôi mắt hơi phiếm hồng.
Đem Lâm Tĩnh ôm vào lòng, Sở Minh thấp giọng nói:
"Tĩnh Tĩnh, mình biết mình không thể cho cậu cái gì, mình không có tiền, không đẹp trai, tính cách lại dở người, nhưng mình có thể đem tất cả những gì mình có cho cậu. Cậu phải tin mình. Nếu có một ngày cậu đồng ý, nguyện ý yêu mình, chúng ta lại đến đây bưng khối đá này về nhà được không?"
"Sợ là cậu khiêng không nổi!"
Đột nhiên tiếng cười to hỗn loạn phá hủy không khí hai người, Sở Minh nhìn hai tên phá đám đang vui vẻ Nhị Thiếu cùng Tử Đồng, có chút sinh khí:
"Nè, hai người có hiểu phong tình hay không a?"
Hai tên này chỉ biết hại bạn, không giúp đỡ thì thôi còn cười sau lưng. Đang tỏ tình rất lãng mạn đều bị hai nàng phá hỏng!
Tử Đồng cười đến cong lưng.
"Ừ ừ, nhưng mà...đồ chó con cậu mau nhìn kĩ tảng đá đi, nhìn kĩ xem--"
Hai người theo Tử Đồng nói nhìn nhìn, nhất thời đều đỏ bừng mặt, Sở Minh tức giận nhặt hòn đá ném qua:
"Con rùa chết này, ăn ở không còn muốn đi xem náo nhiệt làm gì???!!!"
******************************************
Cả đoàn đi chơi cả ngày, buổi tối Sở Minh sợ Lâm Tĩnh vất vả chết sống không chịu đi tiếp, vì thế nàng cùng Tử Đồng hai người bùng nổ đại chiến, cuối cùng lấy được thắng lợi, cuối cùng, Tử Đồng đành phải rưng rưng thỏa hiệp.
Tử Đồng hoàn toàn không định về ngủ, sắc trời hơi tối liền chỉ huy Nhị Thiếu chuẩn bị giá nướng, chuẩn bị ở bờ sông nướng thịt.
Sở Minh ngồi xổm cùng Lâm Tĩnh ở một bên, nhìn miếng thịt thơm lừng Tử Đồng dang nướng trong tay, liếm liếm môi.
Lâm Tĩnh nhìn bộ dạng Sở Minh tham ăn có chút buồn cười, lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu Sở Minh, nhẹ giọng nói:
"Đừng nói cậu vì chuyện hồi sáng mà giận Đồng Đồng đi, mình không sao, cậu mau qua nói chút lời hay xin cậu ấy miếng thịt đi."
Sở Minh nuốt nuốt nước miếng, xem xét lắc đầu
"Phú quý bất năng dâm, nghèo hèn không thể đổi, uy vũ không khuất phục, Sở Minh này cũng vậy."
"Ụ uôi, nói hay quá ha. Tĩnh Tĩnh, đừng để ý nó, tụi mình ăn thôi!" Đang lúc Sở Minh đang say xưa văn vở thì Tử Đồng đi lại, trắng mắt liếc nàng một cái, phất phất tay cho mùi chân gà tỏa bốn phía, cho Lâm Tĩnh một xâu rồi tự mình ngồi xuống bắt đầu ăn.
Sở Minh mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm chân gà trong tay Tử Đồng, dùng sức nuốt nước miếng, ngập ngừng suy nghĩ muốn nói chút gì đó, xoay đầu thấy Lâm Tĩnh đầy ý cười nhìn nàng, trên mặt có chút băn khoăn, muốn dời đi lực chú ý, nhìn ông chủ bán đồ ăn đằng sau hô to một tiếng
"Lấy cho ta một bát Gà hồng thị tây đản mặt!"
"......"
Đợi một hồi lâu cũng không có người để ý nàng, khó hiểu nhìn về phía ba người, ba người vẻ mặt ngạc nhiên giống y nhau.
Nửa ngày, Lâm Tĩnh thở dài, nói cùng ông chủ đang đứng không biết làm sao:
"Là canh cà chua trứng."
"Phốc --" Tử Đồng cười thiếu chút nữa văng lên, ôm Nhị Thiếu, đã lâu cười vui vẻ tới vậy.
"Tiểu cẩu, cưng rất đáng yêu, chị yêu cưng chết mất!"
Nói xong sẽ dùng sức hôn lên mặt Sở Minh một ngụm, Sở Minh cả người cứng đờ, vội vàng ngó xem Lâm Tĩnh, nhìn đến người kia đang tươi cười không ngớt nhìn mình mới nhẹ nhàng thở ra, cũng khong chần chừ nữa chạy đến chỗ Nhị Thiếu, cướp đoạt mấy xiên thịt há mồm ăn, vẻ mặt hạnh phúc.
Tử Đồng nhìn Sở Minh ăn không có tí nết na nào, cười hỏi
"Minh Minh, cuộc đời cậu chỉ nghĩ tới ăn thôi hả?"
Sở Minh ngưng ăn miệng đầy dầu cười hì hì nói
"Kỳ thật tớ có mục tiêu sống to lớn lắm!"
"Oh? Nói thử xem." Nhị Thiếu chen vào nói.
Lại cắn một ngụm chân gà, Sở Minh trịnh trọng nói:
"Cuộc đời này mơ ước lớn nhất của tớ là có thể mỗi ngày về nhà được ăn chân gà Tĩnh Tĩnh làm, mỗi đêm ôm Tĩnh Tĩnh ngủ, mỗi sớm được Tĩnh Tĩnh hôn chào bữa sáng."
Tử Đồng cười như điên:
"Nói trắng ra là, não cậu chỉ toàn Tĩnh Tĩnh cùng chân gà thôi!"
Sở Minh không buồn cãi, như cũ ngồi ăn chân gà, Tử Đồng như trước cùng Nhị Thiếu vui cười nói chuyện, Lâm Tĩnh thong thả chậm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hết chương 29
D có tí lời muốn nói: Ngồi edit muốn gãy lưng :)) Chương sau truyện bắt đầu hấp dẫn rồi đóa.