Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Rõ ràng


trước sau

Sự kiện chia tay hôm đó qua đi, Sở Minh không chỉ không nghe lời Lâm Tĩnh nói hai người tạm thời tách ra, ngược lại theo đuổi nàng càng mãnh liệt, đi làm hay về nhà đều có mặt, tan tầm còn ở cửa công ty bắt người, so với thời trung học còn trầm trọng hơn, kết bè kết phái, thề không đạt được mục đích không bỏ qua.

Tuy nói có gần tám năm kinh nghiệm, Lâm Tĩnh vẫn không thể tránh khỏi có chút khó thở, bất lực gì đó, giống như hết thảy quay về hồi trung học. Lâm Tĩnh mỗi ngày kéo lê thân thể mỏi mệt về nhà, không nói một lời ăn cơm, trở về phòng, làm việc. Lâm ba có chút đau lòng, hối hận tự trách mình khiến Lâm Tĩnh áp lực quá lớn, Lâm mẹ cũng không nói chuyện, tâm cũng càng ngày càng mơ hồ. Lâm Tĩnh mặc dù mệt nhưng trong ánh mắt kia ánh sáng le lói che dấu không được, không cần nghĩ cũng biết nàng cùng Sở Minh không thật sự chia tay.


Muốn xác định sự thật liền gọi điện thoại kêu Sở Minh tới.

Nhìn Sở Minh vào nhà liền đổi dép, chọc chó, mở ti vi, lấy đồ ăn vặt, nằm trên sô pha một loạt động tác, mắt Lâm mẹ có chút phiếm hồng tội nghiệp Sở Minh. Từ trong nhật ký Tĩnh Tĩnh có thể biết, hai người chưa từng chân chính cùng một chỗ mà luôn chơi trò "Ngươi truy, ta chạy", nghĩ Tĩnh Tĩnh tính tình lạnh như băng, bay năm này sợ là con bé ăn không ít khổ.

Khống chế tâm tình xong bà mỉm cười đi qua, dựa vào Sở Minh ngồi xuống.

"Minh Minh, dạo này bận rộn cái gì?"

Sở Minh nằm sô pha vừa xem ti vi vừa cười, trong miệng đang nhai gì đó mơ hồ không rõ trả lời:

"Mẹ nuôi, người cũng không phải không biết Minh Minh, từ nhỏ con có bao giờ để mình bận rộn đâu."

"Ừ, dạo này sao không thấy con với Tĩnh Tĩnh đi chung, có phải cãi nhau rồi hay không?"


"Cậu ấy hả, vẫn như bà già vậy, gần đây thần kinh bắt đầu thất thường trở lại, lười quan tâm nàng."

"......"

Lâm mẹ xấu hổ sờ sờ trán, bản thân vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Tĩnh và Sở Minh lừa gạt mình, hiện tại xem ra, Minh Minh chưa bao giờ lừa gạt, người ta đều là nói huỵch tẹt ra. Trầm mặc trong chốc lát, do dự nhìn Sở Minh đang dùng đùi mình làm gối, nhẹ giọng hỏi

"Minh Minh, có người thích chưa?"

"Dạ, có." Trực tiếp rõ ràng trả lời.

"Đang quen nhau sao?"

Nói xong lời này tim bà đập rất nhanh.

"Không có....."

Nói đến chuyện này, Sở Minh buông khoai tây chiên trong tay, chậm rãi cúi đầu, thanh âm cũng trầm thấp đi xuống.

"Vì cái gì?" Biết rõ nguyên nhân, Lâm mẹ vẫn là muốn từ miệng Sở Minh xác định.

Sở Minh ngẩng đầu, không nói gì nhìn chằm chằm Lâm mẹ giống như muốn xác nhận gì đó, thấy Lâm mẹ như thưòng lệ sủng nịch, đỏ hốc mắt hít hít mũi, chậm rãi nói


"Sợ con làm khó người đó..."

Biết rõ chính mình không nên mềm lòng, nhưng khi nhìn con người vốn tùy tiện tràn đầy tự tin nói lời này lộ ra biểu cảm bi thương, vẫn là có một tia đau lòng.

Lau đi nước mắt, nhớ tới Lâm Tĩnh mấy ngày nay lạnh lùng, Sở Minh nguyên bụng ủy khuất như tố khổ, cúi đầu thì thào:

"Mẹ nuôi, thật ra con cũng không muốn như vậy, yêu đơn phương thật sự rất khổ. Nhưng là, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy con liền không thoát được...."

"Con thích người nọ điểm nào?"

Lâm mẹ hắng giọng muốn giọng mình ổn định.

"Lần đầu tiên thấy nàng, một mình một người ngồi trên ghế, khuôn mặt tinh xảo không có một tia độ ấm, cả người thoạt nhìn là lạnh lùng cao quý như vậy, không ai dám đến gần. Nhưng là, con lại nhìn thấy trong mắt người ấy một tia cô đơn...... Không kìm được muốn tiếp cận, làm trò ngáo ngơ để nhìn thấy cậu ấy cười, thật sự rất đẹp."
Sở Minh lại cúi đầu thấp xuống...

"Nhưng dần dần không còn là vui đùa nữa, tự con đã chìm sâu vào. Dùng hết toàn lực theo đuổi, người ấy lại có lý do để từ chối, con biết, người ấy so với con vĩ đại nhiều lắm, tâm của nàng cũng chịu nhiều áp lực lắm, nhiều đến mức có thể xem nhẹ tình cảm của bản thân, không thể ép nàng, cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ..."

Lâm mẹ nghe được liền đỏ đôi mắt, đau lòng nữ nhi của mình, càng đau lòng Sở Minh. Đem Sở Minh ôm vào ngực, lại không biết nói gì an ủi. Nếu Minh Minh là sinh, nhìn thấy tình cảm của nàng và Lâm Tĩnh, mình khẳng định hai tay tán thành, nhưng mà nó là con gái a...

Sở Minh tựa vào lòng Lâm mẹ yên lặng rơi lệ, giống như muốn đem ủy khuất mấy ngày nay toàn bộ phóng thích

"Mẹ nuôi...con không muốn ép cậu ấy, con chỉ là muốn có được hạnh phúc. Ta mệt..... Thật sự mệt mỏi quá...."
"Không khóc --" Lâm mẹ nghẹn ngào an ủi, Sở Minh nói câu mệt mỏi quá kia như xé mở một cái lỗ hổng trong đáy lòng mình. Người mạnh mẽ như Sở Minh còn đau đớn tới mức đó, vậy còn Tĩnh Tĩnh thì sao.... Đứa nhỏ đó, bởi vì không có ba bên cạnh dựa dẫm, từ nhỏ liền mang lên người gánh nặng trong nhà, [chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu], gặp khó khăn đều tự mình một người gánh vác. Không có tuổi thơ vui vẻ, không có thanh xuân lãng mạn, tất cả đều vì sự tồn tại của Lâm thị. Chuyện này vốn không phải mong muốn của
mình, muốn đem tất cả mình có dạy dỗ bồi dưỡng nó, kết quả là, bản thân lại thành chướng ngại vật lớn nhất ngăn nó có được hạnh phúc. Ở nước ngoài, không phải chưa thấy qua đồng tính luyến ái, cũng không khinh bỉ hay cấm đoán, nhưng là, vì sao đến khi áp lên người con gái mình lại ba phen cản ngăn.... Chẳng lẽ nghi ngờ tình cảm của Minh Minh? Những năm gần đây nhìn cách Minh Minh đối xử với nó, chính mình đều thấy hết.... Nhưng là.....
**********************************************************************

Lâm Tĩnh thu thập một chút tài liệu trong tay, đứng dậy, xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, thở dài, cầm áo khoác chậm rãi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Trầm Tung đứng bên xe đậu bên đường đang hướng cô vẫy tay.

"Lâm tổng bận rộn, tôi chờ thật lâu."

"Có việc gì sao?" Như trước lạnh như băng ngữ khí.

"Lần trước Vạn Lâm cùng Trầm thị hợp tác thành công, chưa kịp tới cảm ơn Lâm tổng, cho nên --"

Trầm Tung ngưng lại có chút do dự nhìn Lâm Tĩnh.

"Không cần, chuyện nên làm thôi."

"Đây là một chút tâm ý của Trầm thị, hy vọng lần sau chúng ta có thể hợp tác thành công, mong Lâm tổng chấp nhận."

Lâm Tĩnh hơi nhăn lại mi, chọn thời điểm cảm ơn cũng thật tốt, đúng ngay vào hôm lễ tình nhân. Nhưng là, người ta đã nói đã đến nước này, cự tuyệt sợ là thất lễ, nhìn cửa không thấy ai, trong lòng hơi miễn cưỡng, xoay người, khẽ gật đầu.
Trầm Tung hưng phấn khóe miệng cong lên, ga lăng mở cửa xe cho Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh không nói gì, yên lặng ngồi xuống.

Bữa cơm tối hai người trầm lặng vượt qua, Trầm Tung vài lần muốn nói gì đó giảm bớt không khí, đều bị Lâm Tĩnh kia mặt lạnh như tiền đánh trở về, rầu rĩ không vui coi như xong cơm chiều, lái xe chở Lâm Tĩnh về.

Mở cửa xe, Lâm Tĩnh xuống xe, nhẹ nhàng vuốt cằm xem như cáo biệt, tiêu sái bước đi không quay đầu lại.

Mở cửa nhà lập tức ngửi hương thơm lửng của đồ ăn, sửng sốt một chút, thay dép lê đi vào.

"Mẹ, ngày gì mà làm nhiều đồ ăn như vậy?"

Lâm mẹ lộ ra tươi cười khó có được.

"Lễ tình nhân a."

"Hôm nay ba không về ạ?" Lâm Tĩnh càng sửng sốt, mẹ với ba lãng mạn như vậy từ khi nào?

Lâm mẹ lắc đầu, tháo xuống tạp dề trêu chọc nói

"Không phải cho ta, là cho hai đứa con gái của ta !"
Lâm Tĩnh mở lớn miệng, khó tin nhìn Lâm mẹ, toàn bộ thân mình đều cứng lại.

Nhìn con gái thích coi trọng hình tượng phát ra bộ dạng ngốc nghếch, Lâm mẹ cười nở hoa:

"Bị Minh Minh lây bệnh?"

Thấy Lâm Tĩnh vẫn dại ra như trước, bà thở dài, chậm rãi nói

"Hôm nay Minh Minh tới tìm ta ."

"Tìm mẹ?" Nghe xong lời này, vốn là Lâm Tĩnh đang ngây người nhanh chóng khẩn trương hẳn lên.

"Ừ, nói rất nhiều về chuyện của hai đứa, khóc đến thương tâm, ta thấy nó đối với con là thật lòng, mẹ cũng sẽ không ép buộc nữa .... Hy vọng các con có thể hạnh phúc."

Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, Lâm Tĩnh sớm bị câu nói của mẹ làm khóc, gắt gao cắn môi, chịu đựng tiếng nấc không cho nó thoát ra.

Lâm mẹ đau lòng đem Lâm Tĩnh ôm vào lòng, nhẹ giọng an ủi

"Đừng nhịn, đều đã qua, trước kia là mẹ không tốt, lão phong kiến, kỳ thật, ba con đã sớm nói với ta chuyện hai đứa, ông ấy rất thích Minh Minh."
"Ba?" Lâm Tĩnh mang theo giọng mũi nồng đậm hỏi.

"Ừ, ba cô đã sớm đã nhìn ra, suốt ngày ra rả bên tai tôi Minh Minh canh giữ ở công ty suốt xuân hạ thu đông như thế nào, còn thường xuyên mua đồ dụ dỗ cô ăn trưa..."

Lâm mẹ càng nói càng không đứng đắn, Lâm Tĩnh đỏ mặt nghiêm trang đẩy bà ra:

"Mẹ!"

Lâm mẹ ái muội cười.

"Ai nha, hôm nay Minh Minh đều kể hết lịch sử lãng mạn của hai đứa rồi, cô còn xấu hổ cái gì?"

Cái này làm Lâm Tĩnh ngay cả lỗ tai đều hồng thấu, mím môi cúi đầu.

Lâm mẹ cười nở hoa, nhìn nhìn ngoài cửa, nghi hoặc hỏi

"Nhưng mà... Tĩnh Tĩnh, Minh Minh đâu?"

"Không phải cùng mẹ sao?"

"Đương nhiên không phải, nó nói muốn cô ngạc nhiên, buổi chiều phải đi công ty canh cửa chờ, nói muốn đón con về nhà a!"

"Cái gì???!!!"

Hết chương 36





Đọc vui thôi chứ ngược gì nổi :v

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện