Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Tội trêu đào hoa


trước sau

Hạ Tri nhíu nhíu mày, giãy ra khỏi Sở Minh, nhìn Lâm Tĩnh một cái, yên lặng tiêu sái đi vào công ty.

Sở Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ác thanh ác khí hỏi:

"Tìm tôi làm gì?"

Lâm Tĩnh buộc mình ngưng nước mắt, nhìn bóng dáng Hạ Tri rời đi, nghẹn ngào:

"Sở Minh, cậu đừng như vậy, mình tìm cậu cả đêm, thật lo lắng."

Nhất ngữ xuyên tim, ngẩng đầu nhìn Lâm Tĩnh tiều tụy, ngập ngừng định gì đó, lại đột nhiên thấy Trầm Tung cách đó không xa, mặt nháy mắt lạnh xuống.

Trầm Tung đóng cửa xe, cầm đóa hoa hồng thật to trên tay, vẻ mặt hưng phấn hướng Lâm Tĩnh đi tới.

Lâm Tĩnh không chớp mắt nhìn Sở Minh, căn bản không biết tình huống phía sau, thấy vẻ mặt người kia từ căng thẳng đến nhu hòa trở lại, nhưng không ngờ trong nháy mắt ánh mắt liền lãnh liệt.

Nhát mắt đóa hoa kia đứa đến trước mặt, Lâm Tĩnh liền biết là xảy ra chuyện gì, mà Sở Minh cũng không cho mình thời gian giải thích, quyết tuyệt rời đi.


Cứng ngắc đứng tại chỗ đến không nhìn thấy bóng dáng Sở Minh, cắn môi, băng nghiêm chậm rãi quay đầu.

Trầm Tung chưa bao giờ thấy Lâm Tĩnh hung ác như vậy, ánh mắt âm trầm lạnh đến thấu xương, giống như chọc giận một con sư tử, đáng sợ đến người phát lạnh, hoa hồng trong tay cũng không biết nên vứt đi hay không, cứng ngắt đứng ở tại chỗ.

Lâm Tĩnh siết chặt nắm đấm, cắn răng kìm nén sự tức giận, qua thật lâu, dần dần buông tay ra, lạnh lùng nhìn Trầm Tung, ngữ khí bình tĩnh lại khiếp người

"Trầm Tung, không cần khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi thêm lần nào nữa."

Trầm Tung đỏ mặt biện giải

"Anh không có, anh...chỉ là anh thích em."

Lâm Tĩnh cười lạnh:

"Thích tôi? Đừng tưởng tôi không biết anh cùng Trầm Tư Tư sau lưng ra tay, nói cho nàng, nếu muốn chơi Vạn Lâm, đối phó Lâm Tĩnh này, cứ việc tới!"


Chưa bao giờ gặp qua Lâm Tĩnh khí phách như thế, Trầm Tung sớm sửng sờ ở tại chỗ, dại ra nhận câu cảnh cáo cuối cùng của Lâm Tĩnh.

"Nhưng, nếu cô ta dám động Sở Minh, đừng trách tôi vô tình!"

******************************************************

Sở Minh ngồi ghế ảm đạm ngẩn người nhìn máy tính, phía sau truyền đến âm thanh tiếng chân gấp gáp, tính quay đầu xem có chuyện gì thì người nhẹ bẫng bị túm cổ áo kéo lên .

"Sở Minh, sao cô lại đối xử như thế với Lâm Tĩnh?"

Hạ Tri vẻ mặt tức giận.

Sở Minh cười khổ lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều.

"Sở Minh, tuy rằng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng là, nhìn nàng thương tâm như vậy, cô không đau lòng?"

Hạ Tri ngữ khí rõ ràng dịu đi, nhưng như trước mang theo tức giận.

Sở Minh lăng lăng nhìn Hạ Tri, không nói một lời. Cảm thấy chính mình hơi vô lễ, Hạ Tri buông tay, không ngờ thân thể Sở Minh yếu ớt trượt dài xuống, cô liền đỡ người kia đặt lên ghế.


"Minh Minh, rốt cuộc cô sao thế?"

Sở Minh giống như bị rút linh hồn trống rỗng nhìn Hạ Tri.

*********

Thì ra là buổi sáng ngày lễ tình nhân, Trầm Tư Tư tìm được Sở Minh đang cắm rễ ở cửa Vạn Lâm.

"Minh Minh, hôm nay cậu đợi không được Lâm Tĩnh."

Sở Minh nhìn nàng liếc mắt một cái không trả lời. Trầm Tư Tư cũng không để ý, cười nói

"Anh tôi có hẹn với Lâm Tĩnh, cho nên......."

"Tĩnh Tĩnh không có khả năng quan tâm hắn!" Sở Minh thập phần khẳng định đánh gãy lời của nàng.

Trầm Tư Tư nhìn Sở Minh, ý cười càng đậm.

"Minh Minh, cậu cho rằng Lâm Tĩnh vẫn là nữ sinh trung học bị cậu trêu đến ngượng ngùng?"

"Cô có ý gì?" Sở Minh nheo lại ánh mắt.

Trầm Tư Tư sải bước tiến tới gần sát Sở Minh, chỉ vào phía sau Vạn Lâm.

"Sở Minh, cậu quay đầu, quay đầu nhìn xem, công ty lớn thế này chẳng qua chỉ là một góc Vạn Lâm, cậu có biết trên người Lâm Tĩnh gánh vác hy vọng cho bao nhiêu người không?"
Sở Minh xem thường:

"Chuyện này tôi không xen vào, tôi chỉ cần biết đó là Tĩnh Tĩnh của tôi."

Trầm Tư Tư cười lạnh.

"Của cậu? Sở Minh, theo mình được biết thì cô ấy bây giờ đang tránh cậu không kịp đi?"

"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Sở Minh tức giận.

"Minh Minh, nếu cậu yêu cô ấy thì buông tay đi, không cần ích kỷ như lúc trước. Chúng ta đều trưởng thành, không thể chỉ sống cho bản thân, đừng trở thành gánh nặng cho người khác, không cần trở thành chướng ngại vật sự nghiệp cho người khác. Bây giờ có thể là khó, nhưng thời gian trôi qua sẽ ổn thôi. Đừng làm chậm trễ hạnh phúc cả đời Lâm Tĩnh."

***********************************

"Chỉ vậy cô liền tin?" Hạ Tri không thể tin được nhìn Sở Minh.

"Đương nhiên không, Trầm Tư Tư đi rồi, tôi ngồi xổm ở cửa Vạn Lâm gọi cho Tĩnh Tĩnh, nhưng là nàng một lần đều không có tiếp. Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chờ, trời rất lạnh, tôi chỉ mặc cái áo khoác mỏng nên đông lạnh đến hai chân run lên. Đành phải đi qua chỗ gần đó nghỉ tạm, chờ đến muộn, Tĩnh Tĩnh rốt cục tan làm, vui vẻ đi tới đón, chạy đến một nửa đột nhiên phát hiện bên người nàng còn có một cái Trầm Tung. Đứng ở đó ngơ ngác nhìn. Nhìn Trầm Tung săn sóc mở cửa xe cho cậu ấy, Tĩnh Tĩnh thản nhiên cười, hai người đứng chung một chỗ thật sự rất xứng, đương nhiên cũng thực hạnh phúc....."
Nói đến
đoạn này, Sở Minh ngừng lại, nâng đầu nhìn trần nhà, cố gắng nuốt nước mắt trở về.

----------------------------------------------------------

Lâm Tĩnh chậm rãi đi trở về công ty, đi đến bộ phận tiêu thụ đã bị một màn trước mắt lung lay mắt.

Hạ Tri đem Sở Minh ôm vào trong lòng, cư nhiên còn không ngừng dùng vuốt ve đầu, đứng ở cửa nhìn nửa ngày, hai người cư nhiên chuyên tâm đến không hề phát hiện, cô cắn răng một chữ cũng không nói tiêu sái vào về phòng Tổng giám. Trong lòng có chút phiền, văn kiện trong tay một cái cũng nhìn không được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Sở Minh cùng Hạ Tri ôm nhau. Từ ngày đầu vào công ty, Lâm Tĩnh chỉ biết Hạ Tri không phải nhân vật bình thường, làm việc hiệu suất cao, đồng nghiệp luôn khen ngợi. Vì thế lưu tâm điều tra bối cảnh, kết quả không thua gì mình. Chẳng lẽ... Sở Minh thật sự đối nàng động tâm? Linh cảm nguy cơ chưa bao giờ có nổi lên, lấy điện thoại nội bộ bảo thư kí gọi Sở Minh tiến vào báo cáo công tác.
Sở Minh đẩy cửa ra, cúi đầu chậm rãi đi vào.

"Sao cậu không gõ cửa?!" Vừa bước vào liền nghe Lâm Tĩnh hung thần ác sát răn dạy.

"Ách...." Sở Minh lại lui đi ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa, gõ trong chốc lát không có người để ý cô, lúc này mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Tĩnh.

"Không nghe thấy! Gõ mạnh lên!" Trong phòng Lâm uy nghiêm mười phần, nhàn nhã uống ngụm trà.

Sở Minh vẻ mặt hắc tuyến, nếu không nghe sao cậu biết mình gõ? Hầy, ai bảo người ta là tổng giám đốc, thở dài, vươn bàn tay dùng sức gõ cửa.

"Cậu gõ lớn tiếng như vậy làm gì!!!! Nói tôi là kẻ điếc sao!!!!"

Lại bị rống, Sở Minh cực kì ủy khuất cúi đầu nghịch ngón tay, hai cô thư kí bên ngoài cúi đầu nhẫn cười.

Cuối cùng cũng được vào, Sở Minh cung kính báo cáo kết quả xong mân miệng đứng một bên.

Lâm Tĩnh căn bản khong có tâm trí xem bảng báo cáo, híp mắt cao thấp đánh giá Sở Minh. Nhìn thế nào cũng không vừa mắt, người này ghen bậy ghen bạ, ghen hàm hồ không nghe mình giải thích, đem sai trái toàn bộ đổ lên người mình, hại mình áy náy. Người này thì hay rồi, mới dời mắt tí đã đi tán gái? Chậc chậc, xem này xem này, giày da sáng bóng, quần tây soái khí, bên hông là đai lưng màu lam, áo trắng phẳng phiu phong cách. Người thông mình vừa nhìn là biết, ăn mặc thế chắc chắn là để đi câu dẫn tiểu cô nương! Tức giận!
"Cậu đi làm hay đi tuyển tú?"

"A???" Sở Minh không hiểu sao nhìn Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh băng nghiêm chỉ chỉ quần áo Sở Minh.

Ách... Sở Minh vẻ mặt hắc tuyến, nếu nhớ không lầm, nguyên bộ này là hôm cùng nhau đi dạo phố Tĩnh Tĩnh tự mình chọn.

"Cậu ăn mặc thế này làm sao đi gặp khách?"

"Ơ...nhưng mà họ hình như rất thích nha."

Nghe lời này, Lâm Tĩnh hỏa lớn hơn nữa, mắt nheo lại. Không cần đoán cũng biết chắc chắn khách đó là nữ!

Sở Minh kinh hoảng nhìn Lâm Tĩnh, tâm treo ở cổ họng, khẩn trương nhìn Lâm tổng tự nhiên nổi giận. Đây là làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?

Không thèm để ý tới người kia, Lâm Tĩnh từ ghế đứng lên, cau mày lo âu hai vòng, miệng còn than thở cái gì, một hồi lâu mới dừng lại, lên tiếng kiêu đại bí thư ngoài cửa.

"Tiểu Văn, đi, chuẩn bị cho nàng một bộ váy!"
"Cái gì?!!!" Sở Minh cùng đại bí thư trố mắt nhìn nhau.

Nghĩ nghĩ, Lâm Tĩnh bổ sung:

"Tìm cái nào rộng một chút, không hiện rõ ngực !"

Nghe thế, Sở Minh cổ họng căng thẳng, bị dọa đến đổ một thân mồ hôi lạnh. Muốn cho mình mặc váy, đùa gì vậy?

"Lâm tổng, cô đang vũ nhục nhân cách của tôi!"

Lâm Tĩnh lạnh như băng đáp lời.

"Tôi chỉ nói sự thật, cậu ăn mặc quá tệ."

"Vậy sao tôi phải mặc váy!?"

"Vì hình tượng công ty!"

Hết chương 38





Cơ bản là truyện này ngược không nổi :)) ngược nửa vời, ngược theo phong cách 3D :)))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện