Sáng hôm sau, Thiên Hạo mơ màng tỉnh dậy. Tiếp theo lại bị cái "thứ" ở trong lồng ngực mình làm giật mình, hoảng sợ.
Hạo dụi dụi mắt, lại tiếp tục dụi mắt, dụi đến mức cả 2 mắt đều sưng đỏ lên mới chịu ngừng. Bởi vì ngay trứơc mặt hắn giờ đây là 1 cô gái hoàn toàn khoả thân. Rõ ràng là 1 gương mặt cực kì xa lạ đối với hắn nha.
Mái tóc dài màu tím kì quái loà xoà rơi trứơc mặt. Làn da trắng muốt mịn màng, sóng mũi cao lại nhỏ nhắn, môi anh đào đỏ mọng căng phồng. Chân mày thon gọn, lông mi lại cong dài. Đây quả thật là 1 mĩ nhân mà. Đến cả hắn cũng phải thất thần trong giây lát.
Hạo không nhịn đựơc mà trộm ngắm cô gái đó thêm vài lần. Lát sau, hắn mới phát hiện ra 1 vấn đề quan trọng hơn. Tại sao có 1 cô gái nằm trong phòng mẹ hắn, lại không 1 mảnh vải nằm trên giừơng?. Còn Băng thì đang ở đâu?
Hạo đang định kêu cô gái đó dậy nhưng vừa chạm tay lại thấy cô ấy hơi di chuyển ngừơi. Lúc nãy cô gái nằm sấp xuống nên hắn chỉ thấy đựơc tấm lưng trần trắng trẻo. Nhưng mà lúc này cô gái lại xoay ngang ngừơi nằm thẳng, để lộ ra bầu ngực căng tròn.
Tất cả hình ảnh này đều đựơc thu vào trong mắt Hạo. Hắn vội vã quay mặt sang hứơng khác rồi lấy tay bịt mũi, ngăn không cho dòng máu chảy xuống.
Chết tiệt! Hắn... Hắn... Vậy mà, thấy hết rồi. Ngay cả 2 điểm hồng hồng nổi bật giữa 2 quả anh đào đó, hắn cũng đã thấy hết rồi.
Trong lúc Hạo đang bối rối, lóng ngóng cả tay chân, chẳng biết làm gì cho phải thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô gái đang ngủ nãy giờ cũng lập tức tỉnh giấc. Cô tự nhiên cầm lấy điện thoại đặt ngay đầu giừơng bấm bấm vài cái.
Ngay lúc đó Hạo cũng đã thấy đựơc hình dáng chiếc điện thoại. Đây rõ ràng là điện thoại của Băng cơ mà, sao cô ta lại cầm tự nhiên thế chứ. Vừa nghĩ đến đây hắn liền vươn tay giật lấy chiếc điện thoại từ trên tay cô.
Lúc này cô gái đó mới quay sang nhìn Hạo. Bây giờ hắn mới để ý thấy đôi mắt của cô. Đôi mắt đen thăm thẳm lại trong suốt. Ngay cả đôi mắt hạnh đen láy của Nhật Tuệ cũng không thể nào sánh bằng. Đôi mắt này mang 1 nét mị hoặc kinh ngừơi, nhìn 1 lần liền nghiện.
- Trả_ Đối với vẻ mặt còn đang sửng sốt của Hạo cô không cảm xúc buông ra 1 chữ.
- Hở?_ dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Hạo không hiểu nhìn cô hỏi.
- Điện thoại_ cô gái tóc tím lại lạnh lùng phun ra 2 chữ.
- Cái này không phải của cô_ Hạo buông 1 câu khẳng định. Hắn cảm thấy cách nói chuyện này sao lại giống Băng thế nhỉ?
Cô gái im lặng 1 lát rồi lại nhìn xuống tóc mình, rồi lại sờ sờ khuôn mặt. Hạo nghiên đầu nhìn những hành động kì quái của cô. Dừơng như hắn đã quên mất là cô gái trứơc mắt hắn không hề mặc đồ.
Vài giây nữa trôi qua, cô gái đột nhiên đứng dậy quấn tạm chiếc khăn tắm bị rớt trên giừơng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
- Ê,... Này, cô đi đâu vậy?_ Hạo ngạc nhiên hỏi. Không nhận đựơc câu trả lời nên hắn cũng theo chân cô bứơc vào nhà tắm.
Đến nơi lại thấy trong tay cô gái tóc tím đang cầm 1 đầu tóc giả bù xù như ổ quạ và 1 cặp kính cùng với vài hộp phấn da. Hạo không hiểu lắm nhứơng mày nhìn cô gái đó.
Cô cũng không nói nhiều mà bắt tay vào hành động liền. Cô bắt đầu tô tô vẽ vẽ lên mặt đủ thứ.
- Nếu bảo tôi vào đây để xem cô trang điểm thì thôi vậy_ Hạo nhíu mày quay lưng.
- Khoan đã_ Ngay lúc Hạo vừa bứơc 1 chân ra cửa thì cô gái lên tiếng.
Hạo theo bản năng quay lại thì lại thấy khuôn mặt cùng mái tóc ổ quạ quen thuộc của Băng. Hắn kinh ngạc há hốc mồm nhìn cô.
- Cô... Cô sao lại....
Kính coong... Kính coong...
Đúng lúc này thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
-