Ở nứơc Mĩ, trong 1 ngôi biệt thự xa hoa trang trọng. Từng chất liệu, vật liệu ở đây đều là hàng thựơng đẳng. Có vẻ như ngừơi xây đã tốn không ít tâm tư cùng chi phí cho nơi này.
Trong phòng khách, 1 cô gái với mái tóc tím đặc biệt óng mựơt xoã dài ngang lưng đang nửa ngồi nửa nằm trên ghế dựa. Đôi mắt đen mà trong trẻo, môi son đầy đặn khẽ mở, mang theo vẻ lừơi nhác mà mị hoặc.
- Dự án mới đã hoàn thành tốt chứ?_ Tiếng nói trong trẻo thấm sâu vào lòng ngừơi. Chỉ tiếc là giọng nói lại không có chút độ ấm.
_ Từ đầu dây bên kia điện thoại, 1 giọng nói cung kính vang lên.
- Ừm, mọi việc giao hết cho anh, nếu có chuyện gì quan trọng thì hãy gọi cho tôi_ Cô gái lãnh đạm đáp, nói mà như thì thào, hình như còn chưa có hết buồn ngủ.
_ Chàng trai mang theo nghi vấn hỏi.
- Đó không phải là việc của anh, làm tốt công tác của mình đi_ Tuy không có trách cứ nhưng lại tạo cho ngừơi ta 1 cảm giác xa cách.
_ Ngừơi kia tuy không cam lòng nhưng chỉ có thể cúi đầu vâng lời.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Cô gái nằm ừơn lên tấm lót ghế mềm mại. Ưu nhã ngáp 1 tiếng, lông mi dài, cong như cánh quạt khẽ run run khép hờ như muốn ngủ. Mỗi 1 động tác nhỏ đều mang vẻ quyến rũ khó nói thành lời.
3 năm nay, ở bên này cô phải điều khiển cả 1 công ty. Thật là mệt chết ngừơi a. Công ty này là do ba mẹ cô để lại cho cô. Chỉ khi cô đủ 18 tuổi mới có đủ quyền điều hành nơi này. Dứơi trứơng còn có không ít tay chân trung thành của cha cô.
Đây cũng là lí do mà cô quyết định giả chết, bỏ lại hết thảy. Số tiền cô giao cho dì Hoa cũng là lấy từ quỹ của công ty ra. Lúc đầu cô thực sự là không thể trích tiền ra từ nơi này nên không thể chữa bệnh cho dì Hoa sớm hơn. Điều kiện là chỉ cần cô đủ 18 tuổi liền có thể tùy ý sử dụng tài sản của công ty.
.....
Đang lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ. tiếng chuông cửa cắt ngang tâm tình muốn ngủ của cô. Cô gái khẽ nhăn mày, nhưng vẫn nằm đó không có nhúch nhích.
Kính coong... Kính coong...
Mặc dù rất muốn không để ý nhưng tiếng chuông cứ vang lên là cơn buồn ngủ của cô cũng vơi đi phân nửa. Không hài lòng cau mày, từ tốn ra mở cửa.
- Băng, ngừơi ta nhớ em muốn chết a_ Chưa kịp nhìn thấy ngừơi đến là ai, cô liền bị 1 vòng tay ôm chặt lấy.
Theo bản năng cô gái cong chân dùng đầu gối thụi 1 phát vào bụng ngừơi kia. Chàng trai đau đớn ôm bụng, tay cũng vì thế mà nới lỏng.
- A, đúng là vẫn độc ác như mọi khi nha_ Chàng trai bĩu môi, than thở.
Chỉ thấy, cậu ta có đôi mắt nâu linh hoạt. Mũi cao dọc dừa, cằm chẻ, môi mỏng khẽ nhếch. Mái tóc đỏ đặc biệt rực rỡ dứơi ánh mặt trời.
Lúc này, cô gái xinh đẹp rực rỡ đối diện cậu không ai khác chính là Băng_ ngừơi đựơc cho là đã chết 3 năm trứơc. Giờ đây cô không còn là Phạm Ngọc Băng Băng nữa, Tên cô là Trần Hải Băng.
Lâm Thiên Hàn tự nhiên như không bứơc vào nhà. Tự nhiên ngồi xuống ghế, tự động rót trà. Có vẻ như cậu đến nơi này không phải là lần đầu tiên cho nên mới quen thuộc với mọi thứ ở đây như vậy.
Băng nhìn ngừơi mới bứơc vào rồi mới bình tĩnh ngồi vào ghế. Cô không có mở miệng trứơc mà đợi Hàn nói. Quả như cô đoán, vừa mới ngồi còn chưa có nóng ghế Hàn đã bắt đầu mở mồm ba hoa đủ thứ.
- Em định về mà không nói với anh 1 tiếng sao? Chúng ta không phải là cặp đôi cùng tiến sao? Sao em có thể bỏ mặc anh bơ vơ ở đây 1 mình chứ!
- Anh biết em không nỡ xa anh đâu cho nên anh đã đặt sẵn vé máy bay cùng chuyến đi với em đấy_ Không đợi Băng lên tiếng, Hàn lliên mồm luyên thuyên.
Băng bình tĩnh húp 1 ngụm trà, vẻ mặt không hề có 1 tia lay