Thế là mĩ nữ nào đó tự cho mình là thông minh lại tự đi tìm rắc rối cho chính bản thân.
Giờ ra chơi....
Bàn ăn của Phong, Ngân cùng Băng là tâm điểm của mọi sự chú ý. Tất cả mọi ngừơi đều theo dõi 3 ngừơi 1 tấc cũng không rời.
Chỉ là Phong vẫn 1 bên nhanh tay gắp thức ăn cho Băng. Ngân 1 bên vẫn hăng hái líu ra líu ríu, căn bản không hề để ý đến ánh mắt soi mói của mấy học sinh kia. Còn về phần Băng thì khỏi phải nói, tay vẫn từ tốn gắp đồ ăn, miệng vẫn từ tốn nhai.
Nhưng lúc này bỗng nhiên có 1 học sinh hô lớn.
- Phong Vân Tuyết đến rồi
Tất cả học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn đám ngừơi đang đi tới. Tất nhiên trong đó không bao gồm đám của Băng, mấy ngừơi bọn họ còn bận ăn a. Mà cô gái tóc vàng đi giữa trung tâm rất cao ngạo, ngẩng đầu, ữơn ngực bứơc về phía bàn của Băng. Lúc đi còn cố tình đung đưa bộ ngực tuyết trắng làm cả đám con trai thèm nhỏ dãi nhìn.
Bọn nữ sinh xung quanh bộ dạng cũng đựơc coi là xinh đẹp kiêu ngạo theo sau.
Mọi ngừơi đều im lặng, có chút mong đợi nhìn xem màn kế tiếp. Mĩ nữ chạm trán mĩ nữ đấy, không xem thì thật là đáng tiếc a.
- Ai là Trần Hải Băng_ Tuyết khoanh tay, hấc cằm về phía 3 ngừơi hỏi. Rõ ràng là muốn gây chuyện.
Chỉ là đáp lại cô ta là 1 mảnh im lặng. Phong cùng Băng vẫn cắm cúi ăn, thi thoảng còn bình luận vài câu. Còn Ngân chỉ liếc Tuyết 1 cái rồi lại quay sang líu ríu với 2 ngừơi. Căn bản chẳng hề để cho mĩ nữ tóc vàng 1 chút mặt mũi nào.
- Này, các ngươi có nghe tao nói gì không hả?_ Tức giận, bàn tay nhỏ nhắn dùng sức đập bàn. Khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo nhưng không vì thế mà mất đi vẻ quyến rũ.
- Uầy, Phong, cậu có nghe thấy tiếng chó sủa đâu đây hay không?_ Ngân không hề quay lưng, chỉ là nhìn Phong trứơc mặt, hỏi. Giọng điệu mỉa mai.
- Nha, nghe thấy, rất rõ là đằng khác, chắc là nó đang đói bụng, hay là cô cho nó ăn đi_ Phong gắp vài cọng rau vào chén của Băng, thản nhiên nói.
- Tại sao lại là tôi chứ? Cậu không biết từ đó đến giờ tôi rất ghét những loài động vật lắm lông à_ Ngân khinh bỉ bĩu môi, ánh mắt còn như có như không lứơt qua Vân Tuyết.
- Đồ .... Đồ láo xựơc_ Tuyết tức tối, mặt mày đỏ bừng. Vung tay định tát Ngân. Nhưng lại bị cô nắm lại đựơc.
- Nha, tôi là đang nói con chó cũng không phải là nói cô, có cần phải động tay động chân vậy không_ Câu nói ý tứ rất rõ ràng, Vân Tuyết tự nhận bản thân mình là con chó.
Chưa đợi Vân Tuyết kịp phản ứng lại thì 1 giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt vang lên từ phía sau. Đang ăn nãy giờ Băng rốt cuộc đã lên tiếng.
- Ngực to, não nhỏ_ Mà câu nói này, không nghi ngờ là 1 quả bom có sức công phá cực lớn.
- Mày... Mày.... Mày_ Tuyết tức giận đến nỗi nói không thành lời. Đây là lần đầu tiên trong đời cô thấy nhục nhã như vậy. Từ nhỏ đến lớn ba mẹ cô cưng chiều cô như cưng trứng, 1 câu chửi mắng còn không nỡ, thế mà tụi này dám...
- Chậc... Chậc... Xinh đẹp như vậy mà bị cà lăm, tiếc thật đấy!_ Ngân tặc lữơi bình luận.
- Mẹ nó, tụi bay còn không mau xông lên đánh nó cho tao_ Tuyết đỏ mặt gào thét.
Tụi nữ sinh xung quanh nghe vậy liền hùng hổ xông lên. Đây là những kẻ chuyên đi theo nịnh bợ Tuyết. Tuy bọn họ đều là con cháu thế gia nhưng