- Thế nào? Con gái ngoan của ba ở trừơng vẫn tốt chứ_ Ngừơi đàn ông trung niên bứơc vào nhà, vui vẻ chào hỏi con gái.
Chỉ là cô gái tóc vàng ngồi trên ghế dựa không có đáp lời mà chỉ xụ mặt. Bộ dạng buồn tủi hết sức.
- Sao vậy? Có ai ăn hiếp con gái của ba hả? Là ai? Nói ba biết để ba xử nó nào_ Ông bố cực kì cưng chiều cô con gái của mình. Không nỡ để nhìn thấy con buồn.
- Ba... Hức... Hức_ Lúc này cô con gái mới nhào vào lòng ngừơi đàn ông nức nở.
- Nào, đã xảy ra chuyện gì? Kể ba nghe xem nào_ Ông bố vỗ vỗ lưng con nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Ba ơi, trên trừơng có con nhỏ học sinh mới đến dám đánh con đấy ba..._ Và cô gái bắt đầu khóc lóc chấm chấm nứơc mắt kể lể. Còn cố tình để lộ những vết bầm tím do bị đánh. Bộ dạng đầy yếu ớt suy nhựơc.
Cô gái này chính xác là mĩ nữ Vân Tuyết. Và đương nhiên những chuyện cô kể chỉ đúng có khoảng 50%, còn những phần còn lại Tuyết còn thêm mắm thêm muối đủ thứ gia vị vào.
Từ ngừơi kiếm chuyện gây gổ lại trở thành ngừơi bị hại. Tuyết lại tạo dựng mình thành 1 nhân vật yếu ớt bị ngừơi ta vô duyên vô cớ mà đánh, mắng.
- Đựơc rồi đựơc rồi, ngoan, nín khóc nào. Ba sẽ đòi lại công bằng cho con, thế nào?_ Ông ba cật lực dỗ dành con gái.
- Có thật không ba? Ba hứa đi._ Tuyết ngứơc đôi mắt ngập nứơc lên nhìn ông.
- ừ, ừ ba hứa mà_ ngừơi đàn ông gật đầu đáp ứng cô.
Cũng vì cái thói cưng chiều con vô độ này mới tạo nên 1 Vân Tuyến đanh đá, kiêu căng, không hiểu đạo lí như ngày hôm nay.
...
- Ừ_ Hạo đáp ứng 1 tiếng rồi cúp máy. Tuy 2 ngừơi từng là bạn thân nhưng bây giờ, có 1 số chuyện đã không thể trở lại như trứơc nữa.
......
Tối. Tại 1 quán cà phê sang trọng.
Bàn số 3 có 1 chàng trai cực kì điển trai đang nhắm nháp ly cà phê đen. Cậu có mái tóc màu đỏ rực, tròng mắt màu nâu hút hồn. Mày rậm cằm chẻ, ngũ quan tinh xảo, hài hoà. Trên ngừơi cũng chỉ mặc 1 bộ đồ khá đơn giản, áo sơ mi cùng quần kaki đen.
Xung quanh thỉnh thoảng còn có vài cô gái thẹn thùng ngứơc nhìn cậu. Chỉ là cậu cũng chẳng rảnh hơi mà để ý đến bọn họ.
- Phong độ vẫn tốt như ngày nào nhỉ?_ Hạo lứơt nhìn xung quanh 1 lựơt, nhàn nhạt nói. Chân cũng đến chiếc ghế đối diện Hàn mà ngồi xuống. Sẵn tiện còn kêu 1 ly cà phê sữa đá.
- Cậu quá khen rồi_ Hàn cũng cực kì khách sáo đáp lời.
- Thế nào? Gọi tôi đến đây không phải là chỉ để khen nhau thôi đấy chứ?_ Hạo nhếch môi, vào thẳng vấn đề chính.
- sao? Bạn bè cũ không đựơc đến hỏi thăm nhau sao?_Hàn cừơi cừơi. Khuấy khuấy ly cà phê.
- Chứ không phải là hỏi thăm chuyện của Băng sao?
- Ha ha... Bạn cũ có khác, đúng là rất hiểu lòng tôi. Đúng vậy, hôm nay tôi gọi cậu đến đây đúng là vì chuyện này_ Hàn cũng không tức giận vì bị nắm thóp mà cực kì sảng khoái thừa nhận.
Hạo không nói mà nhứơn mày chờ đợi câu trả lời của Hàn.
- Thật ra thì tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu 1 chút. Nếu tôi mà biết cậu đối xử tệ với Băng thì đừng trách tôi trở mặt_ Hàn bỗng nhiên nghiêm mặt, thấp giọng nói. Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
- Không cần cậu phải nhắc nhở_ Hạo mặt không biến sắc, nhàn nhạt đáp
- A, mà cậu cũng không cần lo lắng đâu, nếu thực sự có ngày đó thì tôi chắc chắn sẽ giành cô ấy lại từ trong tay cậu_ giọng nói không hề giống như đang đùa giỡn. Tất cả đều là lời thật lòng.
- Yên tâm đi, sẽ không có ngày đó đâu_ Hạo thập phần chắc chắn khẳng định với Hàn.
.....
Hôm sau lớp A1 lại đựơc 1 phen ầm ĩ khi tiếng loa phát thanh vang lên. Thầy hiệu trửơng cho mời Học sinh Trần Hải Băng lên phòng hội đồng làm việc.
Phong cùng Ngân cực kì lo lắng nhìn Băng. Cô đáp lại 2 ngừơi bằng 2 chữ "Yên tâm" rồi đi mất. Vẻ mặt rất ư là nhàn nhã tự nhiên.
Đến nơi lại thấy ngoài thầy hiệu trửơng