- À, đây là đồ của cháu, đã khô hết rồi đấy_Dì Hoa đưa sấp đồ cho Hạo.
- Khô? Bộ nó bị ứơt sao ạ?_Hạo chưa hiểu vấn đề cho lắm, hỏi.
- Chắc con Băng nó chưa có nói với cháu rồi, hôm qua cháu say đến bất tỉnh nhân sự lại còn nôn đầy lên đồ của mình nên nó mới lấy đồ cháu đi giặt_Dì Hoa từ tốn giải thích.
Hể? Vậy là cô ta nhân cơ hội hắn đang bất tỉnh và tấn công hắn. Đúng là cáo già mà.
(Ngừơi ta giải thích 1 hứơng ảnh hiểu 1 hứơng, bó tay ! ==")
Lát sau, Thiên Hạo mặc đồ xong rồi đi xuống lầu ăn sáng. Hắn đói bụng lắm rồi với lại da mặt hắn cũng khá dày nên vừa nghe lời mời của dì Hoa là chấp nhận luôn.
- Woa, món nào cũng ngon hết á_Hạo 2 mắt toả sáng liên tục gắp đồ ăn.
- Mừng vì cháu thích, cô cứ lo là không hợp khẩu vị của cháu
- Không đâu ạ, ngon thật đấy_Đã lâu lắm rồi, hắn đã quên mất cái cảm giác ấm áp khi đựơc ăn bữa cơm gia đình.
- À, cháu trai tên gì nhỉ_Dì Hoa thân thiện hỏi.
- Dạ, cháu là Lăng Thiên Hạo_ Hắn tự nhiên thành thật đáp. Nhưng khi dì Hoa vừa nghe đựơc tên của hắn lại có vẻ sửng sốt. Ánh mắt đó có gì đó giống như là... Chán ghét vậy.
Dì Hoa không đáp lời, không khí lại rơi vào im lặng. Hình như bà đang suy nghĩ điều gì đó. Băng ngồi bên cạnh cũng không nói gì. Chỉ là mắt cô vừa xẹt qua 1 tia sáng khác thừơng.
- Mà, Cô có điều này thắc mắc muốn hỏi cháu đấy_ Vài phút sau, dì Hoa lại cừơi nói như bình thừơng.
- Gì ạ???_Hạo không đựơc tự nhiên lắm, hỏi. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao khi nghe đến tên hắn thì Dì ấy lại có biểu hiện kì lạ đến vậy.
- Hôm qua, trong lúc cháu bất tỉnh cháu cứ nắm lấy chân con Băng nhà cô mãi rồi còn luôn miệng kêu "mẹ" nữa_Dì Hoa nói.
- Ể?_Hạo ngạc nhiên thảng thốt, sao hắn không nhớ gì hết vậy. Hắn... Hắn nắm lấy chân cô ta hồi nào chứ. Chỉ nghĩ đến việc này thôi cũng đủ làm hắn chảy mồ hôi ròng ròng rồi.
Phần quan trọng là tại sao hắn lại kêu cô ta là mẹ chắc. A... Phải rồi! Chắc là do mùi hương của cô ta quá giống với mẹ hắn. Nhưng mà... Sao hắn có thể làm ra chuyện mất mặt vậy đựơc chứ. Trứơc giờ hắn vẫn tránh đám con gái như tránh tà còn gì.
- Mà, còn nữa lúc đó Băng nó phải kéo cháu từ chỗ này đến chỗ khác. Mỗi lần như vậy lại đụng vào nhiều vật tạo ra tiếng vang rất lớn ấy! Cô cứ tửơng chắc cháu phải bị thâm tím nhiều chỗ, nhưng mà thấy cháu vẫn khoẻ như vậy thì cô an tâm_Dì Hoa bình thản kể lại chiến tích của hắn ngày hôm qua.
- Ơ... Vậy sao?_ Thế ra lí do mà làm cả ngừơi hắn ê ẩm là cô ta sao. Hắn cứ tửơng do tối hôm qua 2 ngừơi xxx trên giừơng hăng say quá chứ. Hạo tức tối liếc cái ngừơi vẫn đang bình tĩnh ăn cơm kia. Chắc chắn là do cô ta cố ý mà.
Băng đâu có rảnh hơi để ý những kẻ không đâu. Cô đang chìm đắm với tình yêu ẩm thực của mình rồi (=o=). Hôm nay vì có khách nên dì cô làm thêm rất nhiều món ngon a.
- Cho cháu hỏi, sao lúc sáng khi cô bứơc vào phòng lại ngạc nhiên thế ạ!_ Đây là điều hắn không hiểu. Dì ấy vốn đã biết hắn ở trong phòng rồi thì tại sao lại có biểu hiện như vậy chứ.
-Là vì cháu đang nằm trên giừơng nên cô mới ngạc nhiên đấy.
- Hở? Chẳng lẽ cháu phải nằm dứơi đất?_ Hắn không hiểu, hỏi.
- À thì, Cháu cô nó không thích ngủ chung với ngừơi khác mà, mỗi lần có khách tới