Nhà họ Tạ nhà to nghiệp lớn, người cũng nhiều.
Nhưng Tống Ngạn cũng chỉ đến đây ăn một bữa cơm, mặc dù đối tượng kết hôn của cậu là dòng chính và có độ xứng đôi thần kỳ lên đến 99%, nhưng cũng không đáng để làm kinh động đến toàn bộ người bên trong gia tộc, vậy nên tối nay chỉ có ông Tạ và một nhà Tạ Thần Vũ.
Gia đình Tạ Thần Vũ vô cùng tuyệt vời.
Tạ gia chủ kết hôn ba lần, hai đời vợ trước đều đã qua đời, hiện tại bên cạnh ông chính là người vợ thứ ba.
Tạ Thần Vũ đứng ở giữa, phía trên có hai anh trai cùng cha khác mẹ, phía dưới là một đôi long phượng thai cũng cùng cha khác mẹ.
Hai anh trai đã kết hôn sinh con, hiện tại đang đúng ngay tuổi hoạt bát hiếu động, giờ phút này tụ họp lại với nhau náo nhiệt cực kỳ và đây chỉ mới là một nhà trong gia tộc Tạ Thần Vũ.
Tống Ngạn nhìn những người này, thần trí bay xa một chút.
Hiện nay tuổi thọ trung bình của nhân loại đã vượt qua 300 tuổi, ông bà cố của Tạ Thần Vũ vẫn còn, chỉ là tất cả đều đi hưởng thụ cuộc sống về hưu.
Nghe nói nhà ông ngoại của Tạ Thần Vũ cũng lừng lẫy như vầy, người trong gia tộc cũng đông.
So sánh với bên Tống Ngạn, dường như có thể sử dụng hai từ “thê lương” để hình dung.
Tống Ngạn chợt tưởng tượng đến cảnh sau này đi theo Tạ Thần Vũ phải ứng phó với đủ loại “bảy cô cả tám dì lớn” này, bèn vừa ngồi yên lặng ở trên sô pha, vừa âm thầm chửi mắng cuộc mua bán này có hơi lỗ rồi đó.
Các thành viên trong nhà họ Tạ đều đang đồng loạt đánh giá cậu.
Bỏ đi bộ quần áo khiến người xem cay mắt kia, dáng vẻ của Tống Ngạn cũng tăng thêm được vài điểm.
Thế nhưng, có hơi hướng nội và sợ người lạ, nhưng Omega nào mà chẳng mảnh mai, không đáng để trách.
Hơn nữa Tống Ngạn vẫn chưa đến 18 tuổi, sau này cậu sẽ ở chung với cả nhà, dần dần sớm muộn gì cũng sẽ quen được thôi.
Đôi mắt ông Tạ không còn bị tấn công mãnh liệt nữa, ông thầm suy đoán, có lẽ trước đó hai đứa nhỏ đều cố ý mặc thành như vậy, ông hỏi: “Khi nào thì ông ngoại cháu trở về?”
Lần trước sau khi hai người quyết định hôn sự, ông Tần liền mang kết quả độ xứng đôi và tư liệu sinh lý của Tạ Thần Vũ đi viện nghiên cứu.
Chờ viện nghiên cứu đưa ra câu trả lời khẳng định, hai người mới bắt đầu làm công tác tư tưởng với sắp nhỏ hai bên…… Tính ra thì chắc cũng đã hai tháng trôi qua rồi.
Tống Ngạn ngẩng đầu lên.
Khoa học kỹ thuật phát triển, tuổi thọ kéo dài.
Tuy ông Tạ đã là người lớn trong nhà, nhưng bề ngoài ông vẫn còn trẻ, cho dù hiện tại hơn phân nửa công việc ông đều ném hết cho các con cháu, nhưng thực tế ông vẫn là người cầm quyền lớn nhất trong nhà họ Tạ.
Cậu ngoan ngoãn đáp: “Dạ ông ngoại cháu sắp quay về rồi ạ.”
Tống Ngạn đang ngồi bên cạnh Tạ Thần Vũ, ngoại trừ bị hỏi đích danh và phải trả lời vài câu ra, còn lại cậu đều yên tĩnh như một đóa hoa, thời gian cứ như vậy trôi qua đến bữa cơm tối.
Đến đây, Tạ Thần Vũ và Tống Ngạn lại bắt đầu trình diễn.
Hai người ngồi cạnh gần nhau, Tạ Thần Vũ hơi cúi đầu, tỏ vẻ thân mật nói: “Muốn ăn gì cứ nói với anh, anh gắp cho em.”
Tống Ngạn lí nhí: “Dạ thôi, không, không cần đâu ạ.”
Tạ Thần Vũ dịu dàng cười cười, anh mang bao tay lột một con tôm, sau đó bỏ vào đĩa cho cậu.
Tống Ngạn ngoan ngoãn ăn luôn, cậu cảm thấy nguyên liệu nấu ăn cùng tay nghề ở đây đều vô cùng không tồi, liền thuần khiết vô hại nói: “Ăn ngon.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Được, lại phải lột tiếp.
Anh cho rằng tên bộ não tình yêu này đang phối hợp diễn với anh, bèn lột thêm ba con tôm nữa, lần này anh hỏi ý kiến người ta: “Muốn ăn thêm không?”
Tống Ngạn lắc đầu.
Lúc này, Tạ Thần Vũ mới tháo bao tay xuống bắt đầu dùng cơm, một lát sau lại ra vẻ hầu hạ và quan tâm săn sóc với Tống Ngạn.
Tống Ngạn ngoan ngoãn làm theo phương châm chỉ đạo của anh, đôi khi còn khuyến mãi thêm vài nét mặt ngượng ngùng, khiến Tạ Thần Vũ nhìn thấy cũng phải âm thầm khen ngợi cậu một phen.
Những người còn lại chuyên tâm dùng bữa, tỏ vẻ chúng tôi không nhìn thấy gì hết.
Tống Ngạn vô cùng hài lòng với bầu không khí như thế này.
Cảm tình đạm bạc cũng được, như Tạ Thần Vũ bây giờ là được rồi, từ nhỏ đã sinh sống ở bên ngoài, quan hệ với các thành viên trong gia đình không xa không gần, cho dù những người này có muốn tán gẫu với cậu một chút về “những chuyện trong quá khứ của Tạ Thần Vũ” thì cũng không thể nào nói được, cũng bớt đi chút phiền toái.
Nhất thời cậu cảm thấy rất vui vẻ, diễn xuất vô cùng tận tâm.
Tạ gia chủ nhìn gương mặt tươi cười của hai người họ, bèn ra tay hỗ trợ một phen, sau khi ăn xong liền nói: “Đêm nay Tiểu Ngạn ở lại đây đi?”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Không phải chứ, có phải chúng ta diễn lố rồi hay không?
Hai người an tĩnh chớp mắt, đồng thời mở miệng.
Tống Ngạn do dự: “Cháu……Thuốc của cháu vẫn đang để ở nhà.”
Tạ Thần Vũ cười ngây ngô: “Ở cùng một phòng với con sao?”
Lời này là anh nói cho ông nội nghe.
Tuy ông Tạ không phải là người cổ hủ, nhưng dù sao Tống Ngạn vẫn đang bị bệnh, ắt hẳn ông sẽ không để cho hai người họ xằng bậy đâu.
Quả nhiên, ông Tạ liền liếc mắt nhìn cháu trai một cái.
Quan sát từ ngày hôm qua cho đến tận bây giờ cũng chưa phát hiện ra một chút sơ hở nào, ông thầm nghĩ, có lẽ hai đứa nhỏ này thật sự vừa mắt nhau.
Người trẻ tuổi dễ dàng xúc động, cho dù có phân phòng ngủ cũng không thể nào bảo đảm được, ông thẳng thắn kết thúc câu chuyện: “Vậy thì lần sau, các cháu phải hẹn nhau trước, mang đồ qua đây ở thêm vài ngày.”
Tống Ngạn ngoan ngoãn dạ vâng, biểu hiện cực kỳ nghe lời.
KHÔNG Q????ẢNG CÁO, đọc tru????ệ???? tại { Tr????????Tru????e ????.VN }
Vốn dĩ Tạ gia chủ tính nói sẽ phái người đi lấy thuốc, nhưng sau khi nghe ông Tạ nói vậy, ông cũng không phản bác gì thêm nữa, liền lui một bước đi đến yêu cầu tiếp theo, bảo con trai đưa người ta ra ngoài đi dạo.
Tạ Thần Vũ gật đầu dạ dạ, mang Tống Ngạn ra ngoài hưởng thụ “thế giới hai người”.
Ánh nắng chiều tà đã buông xuống từ lâu, đèn đường mờ ảo tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Hai người sóng vai đi qua một lùm cây xanh được cắt tỉa thành hình trái tim trong hoa viên, vừa bước ra khỏi cửa, rẽ vào một góc nhỏ, cả hai đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tạ Thần Vũ nhìn bộ não tình yêu: “Biểu hiện không tồi.”
Tống Ngạn ra vẻ khẩn trương lau mồ hôi mặc dù chẳng có chút giọt mồ hôi nào: “Tất cả đều vì anh Cương Tử của tôi mà thôi.”
Tạ Thần Vũ cổ vũ: “Tiếp tục duy trì.”
Tống Ngạn đảo một vòng suy nghĩ, duy trì dáng vẻ trừng mắt, nói: “Anh thế mà lại nói tôi với anh ngủ chung một phòng!”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi cố ý đấy.”
Vì cuộc sống sinh hoạt sau khi kết hôn, anh mới cố ý đào tạo cho tên bộ não tình yêu này, anh kiên nhẫn phân tích logic cho cậu nghe, kế đó liền ra vẻ chỉ dạy nói: “Hiểu vấn đề rồi chứ? Có đôi khi lời tôi nói sẽ không thật sự có ý như vậy, tất cả chỉ vì muốn đạt được mục đích mà thôi, cậu chỉ cần tin tưởng tôi là được.
Vì Elizabeth của tôi, tôi nhất định sẽ khiến chúng ta có một kết quả tốt đẹp.”
Tống Ngạn nhìn anh một cái.
Loại chuyện lớn như kết hôn này, đương nhiên ông ngoại không chỉ dựa vào độ xứng đôi để đưa ra quyết định, trước đó ông đã tìm người hỏi qua về Tạ Thần Vũ.
Từ nhỏ Tạ Thần Vũ đã lớn lên ở tinh vực Aram, nghe nói thành tích ưu tú dị thường, không có sở thích xấu, với hai điều này, cuối cùng ông ngoại cũng đưa ra quyết định.
Chưa kể, tuy vị học sinh xuất sắc này có chút khí chất của một thanh niên văn vẻ, nhưng đúng là đầu óc được vận dụng rất tốt, diễn kịch cũng không quá lố.
Cậu “Ừm” một tiếng, đương lúc muốn hỏi qua mấy ngày nữa có cần phải dọn qua đây ở vài ngày không, đột nhiên nghe thấy một âm thanh “Sàn sạt” ở ngay lùm cây bên cạnh, ngay sau đó thì càng lúc càng đến gần, đột nhiên một chú chó to nhảy vụt ra ngoài, khiến cậu lập tức lui về phía sau.
Cùng lúc đó, Tạ Thần Vũ cũng nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu về phía anh.
Hai người lựa chọn hai hướng khác nhau, một chân Tống Ngạn đang muốn lui về phía sau, đột nhiên không kịp phòng bị bị anh kéo lôi về phía trước, lập tức liền ngã vào trong lòng anh.
Nháy mắt một mùi pheromone xa lạ liền xông vào trong xoang mũi.
Vòng ức chế hai người đang đeo đều là vòng chế tạo đặc biệt, thông thường nếu ở khoảng cách xã giao hay gần thêm một chút nữa thì cũng không sao.
Nhưng với gien ưu tú dị thường, năng lực bắt lấy pheromone sẽ càng cao, gien của hai người đều mạnh không kém, giờ phút này khi dán sát vào nhau, cả hai đều nhạy bén ngửi được một ít mùi hương phát ra từ quần áo của đối phương.
Độ xứng đôi 99% không phải chuyện đùa, hai người chợt cảm thấy thần kinh có chút ngứa ngáy, thầm nhảy dựng trong lòng, vội vàng tách nhau ra.
Kết quả giây tiếp theo, ở chỗ ngoặc phía trước một thiếu niên đang chầm chậm chạy tới, nhìn thấy hai người họ liền ngẩn ra: “Anh ba?”
“……” Cánh