Chương 7 : Xúc cảm kỳ lạ (2)
Mạc Thanh Mai ngồi trên giường bệnh mệt mỏi mở mắt ra . Vừa ngồi dậy vừa hít thở đều đặn , thân thể như vừa bị nguyên chiếc xe tải cán ngang nhức mỏi không chịu được. Vừa muốn bước xuống giường chân lại truyền đến cảm giác đau đớn không tả. Cô không nhớ mình đã bị gì chỉ nhớ đã dùng hết sức đuổi theo Hàn Kiến Thư không biết vì sao trước mắt bỗng tối sầm, chân đau đớn rồi mất ý thức. Cũng không biết ai đã đem mình đến đây .
Cốc ..cốc
Sau đó là tiếng đẩy cửa rồi một thân người con trai bước vào. Trên tay là một túi đồ ăn , gương mặt có vài phần lo lắng đi đến trước mặt cô.
- Mạc Thanh, cậu tỉnh rồi sao? - Duy Khôi ngồi vào chiếc ghế đặt gần giường, đổ đồ ăn ra tô rồi quay qua cô - Hôm đó cậu ngất đi làm tôi và Kiến Thư rất lo lắng, cũng may là không sao.
- Tôi ngất sao? Mà chân tôi bị làm sao vậy... tại sao lại cảm thấy rất đau nha.. - cô đen mặt nói , chỉ có chạy bộ mà cũng ngất xỉu cho được. Cô cũng không phải nữ sinh yếu đuối tới mức đó mà...
- Chân cậu nghe nói là trật khớp nên sẽ phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể đi lại được - Duy Khôi dịu giọng nhẹ nhàng giải thích với cô, ánh mắt có vài phần kỳ lạ.
- Vậy sao? Mà anh là người đưa tôi tới đây hả? - cô không để ý ánh mắt đó, nói ra điều mình nghi vấn trong lòng.
- À.... không phải là... - Duy Khôi chưa nói hết câu đã bị người bên ngoài nhảy vào phòng phá đám.
- A.. Mạc Thanh cậu đã khỏe chưa? - Mạc Cảnh nhanh chóng đổi lại cách xưng hô hỏi chị của mình.
- Có Mạc Cảnh ở đây rồi, tôi có việc đi trước - Duy Khôi thức thời đứng lên nhường chỗ, quay qua cười với cô - Cậu mau chóng khỏe lại nha , tôi về phòng lấy cho cậu vài đồ dùng cá nhân, rồi quay lại sau.
Cô gật đầu một cái thật mạnh, anh Duy Khôi thật là chu đáo nha... Sau khi anh đi, tên em trai nào đó lại bộc lộ bản chất lưu manh ra.
- Không ngờ nha... có mấy ngày không gặp chị đã làm nhiều việc hoành tráng tới vậy, đóng Juliet rồi còn thi chạy với anh Kiến Thư tới nông nổi này! Đúng là chị hai ngốc.. - Mạc Cảnh chế giễu nói một tràng dài , nói tiếp - cũng may tay chân còn lành lặng nha... em cứ nghĩ chị bị nặng lắm chứ!
- Ngươi.. ngươi... tới đây là đến thăm ta hay là chọc tức ta vậy hả hả ? - cô trừng mắt nhìn nó, biết nó đến đây là không có gì tốt đẹp rồi mà.
- Trặc trặc... không đùa nữa - Mạc Cảnh nghiêm túc lại nói - Chị đã đỡ chút nào chưa?
- Ta không sao đâu, ngươi không cần lo - Cô mệt mỏi đôi mắt bắt đầu nặng trĩu - Ngươi đi đi ta buồn ngủ rồi.
Sau đó cô nhắm mắt lại ngủ luôn một mạch. Mạc Cảnh nhìn bà chị lười biếng kia thở dài rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.. Trong phòng giờ yên tĩnh đến lạ thường chỉ nghe được tiếng ồn ào nho nhỏ của máy lọc khí. Vì vậy, Mạc Thanh Mai cứ thế mà nghĩ chính Đỗ Duy Khôi đưa mình tới đây. Bất giác nở ra nụ cười mãn nguyện.
--------------
Trở lại vào buổi chiều ngày hôm qua
Bà đây sẽ đuổi theo kịp, ngươi cứ đợi đó đi! Đem theo quyết tâm đó cô dùng tất cả sức lực mình đang có mà chạy , hít thở không theo quy luật khiến cô mất rất nhiều sức nhưng cô cũng không quan tâm. Hàn Kiến Thư nhìn cô trong mắt cũng có vài phần thương tiếc nhưng chỉ cười một cái rồi tăng tốc chạy.
Từ nãy tới giờ Hàn Kiến Thư chỉ là tản bộ mà cô đã không theo nổi, bây giờ hắn dùng tất cả sức chạy khiến sức lực của cô bỏ ra nãy giờ chỉ là công cóc. Đang cố lấy lại sức lực chạy tiếp, không biết vì sao khi đến cua quẹo chân cô lại ngã về một bên một cách đau đớn, mắt bắt đầu tối sầm lại rồi không còn biết gì nữa. Hình như cô còn nghe được ai như đang lo lắng gọi cô nữa...
- Mạc Thanh.... Mạc Thanh cậu làm sao vậy? - Duy Khôi chạy ở phía sau bỗng thấy Mạc Thanh ngã xuống mà hốt hoảng, anh liền dùng sức chạy lại xem thì thấy cô đã ngất lịm.
- Này.. này.. cậu tỉnh lại đi - Anh ra sức vỗ vào mặt của cô nhưng cũng không thấy dấu hiệu tỉnh lại. Bèn nãy ra ý định đem cô đi vào bệnh viện riêng của nhà trường.
Đỗ Duy Khôi nghĩ là làm liền dùng tay quàng qua ngực Mạc Thanh kéo cô ngồi dậy. Tay vừa chạm vào ngực cảm giác mềm mại khiến anh giật mình rụt tay lại nhanh chóng. Anh trừng mắt nhìn người ngất xỉu kia mà không khỏi bàn hoàng. Tại sao ngực của con trai lại mềm đến như vậy, cảm giác này rất chân thật ! Chẳng lẽ... Mạc Thanh là con gái?
Làm sao có thể chứ.... Đỗ Duy Khôi cứ như chết trân ngồi đó nhìn cô. Bất động không di chuyển cho tới lúc có người nào đó đến.
- Này... Duy Khôi cậu ta bị làm sao vậy? - Hàn Kiến Thư đang chạy tính quay xuống trêu chọc cậu ta lại không thấy Mạc Thanh đâu ,nên đi lại xem thì thấy Duy Khôi có cử chỉ rất lạ. Cứ ngồi bất động nhìn tên Mạc Thanh kia...
- Hả.. à là bị ngất rồi - Duy Khôi ngây dại tỉnh lại nhìn Kiến Thư nói.
Hàn Kiến Thư nghe nói liền cuối người xuống vác Mạc Thanh trên vai bước đi.
- Này, cậu đem cậu ấy đi đâu vậy? - Duy Khôi tự dưng trào lên cảm giác lo lắng , tính kéo Mạc Thanh lại nhưng lại rụt tay về .
- Đem cậu ta vào phòng bệnh chứ đi đâu - Hàn Kiến Thư trả lời, dõng dạt bước đi. Trong đầu lại thấy hôm nay Duy Khôi rất lạ, còn thấy cậu ta đang lo lắng điều gì đó. Mà anh cũng không bận tâm một mạch vác ai kia đi trên sân, cảm giác vác tên Mạc Thanh này vô cùng nhẹ ! Cân nặng này cũng là bằng với mấy cô gái kia nha...
Trong trường Hoàng Đạo có một bệnh viện xây riêng cho học sinh. Tại đây tất cả dụng cụ và trang thiết bị đều tân tiến như bệnh viện chính quy. Bác sĩ ở đây cũng là những người có kinh nghiệm làm nghề rất nhiều năm. Một vị bác sĩ trung niên gương mặt hiền từ sau khi khám cho Mạc Thanh, kê đơn thuốc rồi chuyển cô vào phòng nghỉ ngơi.
Đây là người quản lý bệnh viện này ông là Tống Kiên. Ông làm việc ở đây đã rất nhiều năm nên mọi việc lớn nhỏ ông đều nắm rõ. Hàn Kiến Thư này ông rất quý, là một người con trai trưởng thành hiểu lý lẽ, làm ông rất thoải mái khi tiếp xúc nha.
- Kiến Thư, cậu ta là do không vận động thường xuyên nên nay do vận động mạnh quá sức mà ngất đi. Chân cũng bị vô ý làm cho trật khớp rồi... nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi! - Bác sĩ Tống nhìn anh từ tốn nói, lời nói cũng nhẹ nhàng.
- Vâng, cảm ơn bác! Mong là cậu ta sẽ mau khỏe - Kiến Thư nghe nói cũng có vài phần lo lắng, nhìn ông nói.
Nhìn biểu hiện trên gương mặt của Kiến Thư, ông đoán là cậu ấy không biết bí mật này rồi. Vừa nãy ông khám cho cậu bạn kia đã thấy có điểm rất khác thường . Lúc trước ông cũng có học qua Đông Y nên thử bắt mạch ở tay của cậu ta. Liền một cái xác định đây là con gái!! Ông cũng rất bất ngờ, sự việc này rất quan trọng nếu để người khác biết sẽ không ổn. Có lẽ ông sẽ nói cho Kiến Thư biết, có một người giúp cô bé sẽ an toàn hơn là phải đối mặt một mình. Ông cũng nghĩ có lẽ là vì lý do khó nói nên cô gái này mới giả nam vào đây nên ông cũng không tuyệt tình tới mức phanh phui ra.
- Kiến Thư, cậu ngồi xuống tôi có chuyện muốn nói với cậu - Ông ngồi xuống ghế rót tách trà quyết định nói ra.
- Bác muốn nói chuyện gì? - Kiến Thư ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, tò mò nhìn ông.
- Sau khi nghe xong, cậu cũng đừng nói với bất kỳ ai.. đây là bí mật quan trọng - ông nghiêm túc nói.
------------------
Hàn Kiến Thư bước vào phòng bệnh nhìn dáng người nhỏ nhắn vẫn đang nhắm mắt ngủ kia. Ánh mắt mang vài phần hỗn tạp, suy nghĩ càng rối ren hơn. Ngồi xuống chiếc ghế gần giường bệnh, anh được dịp lại có cơ hội ngắm nhìn Mạc Thanh kỹ hơn.
Hàng chân mày thanh mãnh tinh tế , lông mi vô cùng dài lâu lâu còn khẽ rung một chút . Làn da hồng hào trắng mịn, đôi môi nhỏ nhắn lâu lâu lại cười mỉm một cái, như là có chuyện rất vui