Chương 9 : Vở Diễn Bị Hoán Đổi
Diễn Đàn trường Hoàng Đạo:
[[ Thông Báo: Hôm nay, Hội sân khấu kịch sẽ diễn vở Romeo và Juliet, trường sẽ mở tất cả các cổng thoải mái cho mọi người ra vào nhưng chỉ trong khoảng 1 giờ duy nhất từ 16 giờ đến 17 giờ , nếu đi trễ sẽ không chịu trách nhiệm. Mong mọi người đến tham dự, chúng tôi sẽ cho mọi người một món quà đặc biệt là quyền được hỏi thông tin cá nhân diễn viên của chúng tôi! Không đến sẽ hối tiếc... a a *^O^*]]
Đây là bài viết do Nhược Gia viết vừa đăng lên một giờ đồng hồ đã có cả ngàn lượt Like cùng nhiều lượt chia sẻ. Đúng là tên này biết cách câu dẫn người mà, món quà hấp dẫn như vậy có ngu mới không đi đó. Đa phần là nữ sinh vô đây ngắm thần tượng thôi, vậy mà còn được giao lưu nói chuyện thì có phải quá hạnh phúc rồi không??
Sáng sớm tất cả mọi người đã bị gọi dậy, ai nấy cũng đều chưa tỉnh ngủ đều tập trung tại sân khấu kịch. Sau cả tuần luyện tập bù lại khoảng thời gian cô vào viện bây giờ cũng đã thành thạo rất nhiều. Phải nói nha.. tuy tên Hạo Tuân kia có cà chớn một chút nhưng khi diễn tập lại rất nghiêm túc, còn diễn vô cùng nhập tâm. Khiến cô nhiều khi cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
- Cậu đó... đem cái đèn này vào góc bên trái sân khấu đi.. - Nhược Gia đang bố trí lại sân khấu cho thật hoàn hảo, bản thân vì thế cũng có chút nghiêm khắc - Cậu nữa... đứng ngơ ngẩn đó làm gì.. đi kiểm tra bộ phận âm thanh xem có trục trặc gì không?
- Này! Hai cậu đã thuộc hết lời thoại chưa? - Nhược Gia quay lại nhìn cô và Hạo Tuân đang ngồi dưới hàng ghế.
- Tôi thuộc rồi... nhưng.. - Hạo Tuân ngưng một chút - chỉ sợ có người nào đó còn chưa thuộc thôi.
- Ê... anh đang đá đểu tôi đó à... tôi thuộc rồi đó nha- cô nghe hắn xiên xỏ trợn mắt nói lại.
- Thôi được rồi... hai cậu lên đây diễn lại đoạn kết lần nữa đi.. nhớ phải làm sao cho giống vào một chút - Nhược Gia không kiên nhẫn cắt ngang hai người kia.
Sau khi cô và Hạo Tuân đã diễn lại đoạn cao trào một vài lần cũng khiến cho Nhược Gia có chút hài lòng. Nhưng không ai biết trong mắt cậu ta lại thấy có nhiều điểm chưa ổn.
Khi cô bước về phòng mắt đã thiếu điều muốn dính lại vào nhau , vô cùng lười biếng ngã lên giường nhắm mắt lại. Lúc đang mơ mơ màng màng chìm vào mộng lại bị tiếng di động làm cho tỉnh người..
- Ai vậy? Biết người khác đang ngủ không? - Cô với lấy cái điện thoại đặt ở bên tay .
- Ngủ sao? Giờ này mà mi còn có tinh thần để ngủ được sao... ta có một chuyện muốn nhờ ngươi đây nè - Đình Doanh nổi giận sao đó lại hòa hoãn nói với cô.
- Chuyện gì nữa đây? - Cô tò mò hỏi - Là chuyện gì quan trọng mà Đình Doanh ta lại đích thân nhờ vả vậy!
- À thì.. ngày mai trường mi mở cửa phải không? - nó lấm lét hỏi.
- Ừm... mà mở cửa thì sao?- cô thắc mắc.
- Này.. coi như chúng ta là bạn mi hãy dành chỗ hàng ghế đầu cho ta nha.. - Đình Doanh mắt sáng rỡ nói
- Ha ha... Đình ơi Đình Doanh ngươi bảo ta mê trai mà ngươi đang là gì đây? Còn mê trai hơn ta nữa nha... - cô nghe nó nói mà muốn tỉnh cả ngủ.
- Nè nha... mi hãy coi lại đi nha! Trường ta toàn là nữ sinh suốt ngày cũng chỉ là bầy vịt cái õng ẹo khiến ta nhìn sắp chán chết rồi - Nó hừ lạnh nói tiếp - Còn ngươi thì thật là có phúc đi ... vừa mở mắt ra đã có trai lượn qua lượn lại mà ngắm bổ con mắt biết mấy , còn có thể tùy cơ ăn đậu hủ nữa nha... Thanh Mai a, ta chỉ có cơ hội lần này thôi... ngươi..
- Thôi.. thôi... ta sẽ giúp ngươi mà , đừng nói nữa ta nhứt đầu quá! - Cô không đợi nó nói trực tiếp cắt ngang lời nói tiếp theo , nó mà không vừa lòng sẽ tiếp tục lằng nhằng nữa cho coi.
- Được, vậy thì quá tốt! Mai chúng ta gặp lại - Nó cười hì hì - Lâu quá không gặp ta nhớ mi quá!
Sau đó Đình Doanh cúp máy thật mạnh, không biết nó nhớ cô thật không hay nhớ trai đẹp đây. Sau đó cô thở dài, xuống căn tin tìm đồ ăn rồi ngồi học lại kịch bản lần nữa . Nói như vậy chứ cô cũng là lần đầu lên sân khấu đó!
- Mạc Thanh, nhìn cậu sao có vẻ lo lắng quá vậy? - Duy Khôi mắt lấp lánh ý cười kéo ghế ngồi kế bên Mạc Thanh.
- Chiều nay là diễn rồi, thật sự có hơi hồi hộp - cô chán nản nói ra.
- Không sao, đừng quá lo lắng! Cứ tưởng tượng rằng trên sân khấu lúc đó chỉ có mỗi một mình cậu cũng không có người nào khác, cũng đừng quá để tâm vào ánh mắt của khán giả như thế nào khi nhìn cậu , cứ diễn thật tốt như mọi lần mà cậu vẫn diễn tập là được rồi - Duy Khôi nhìn cô đưa ra lời nói chân thành.
- Được rồi, cảm ơn anh! - cô lắng nghe tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều, quay qua háo hức hỏi - mà chiều nay anh có đến xem không??
- Mạc Thanh diễn tất nhiên anh sẽ đến ủng hộ rồi! - Duy Khôi nói bất giác trong mắt toát lên sự ôn nhu , lời nói cũng là thập phần chiều chuộng cưng chiều đến khó tin.
- Ha ha.. vậy thì còn gì bằng - cô vui mừng nói, cũng là không có để ý Duy Khôi có gì khác lạ - tôi sẽ diễn thật tốt cho anh xem...
Hai người trò chuyện một lúc sau đó trở về phòng. Cuối cùng thì cũng tới giờ diễn rồi.
Vào đúng 16 giờ cổng trường Hoàng Đạo đồng loạt mở tất cả các cửa ra vào lớn nhỏ. Nhiều người dù chưa đến giờ diễn đã đứng chờ đợi trước cổng rất lâu, vừa mới mở cửa đã ùa vào như ong vỡ tổ nhìn mà nhứt cả mắt. Tuy mở cửa chưa được bao lâu mà khán phòng sân khấu đã chật kín người , trường Hoàng Đạo xây dựng sân khấu rất hoành tráng đến những 3 tầng ghế dù vậy vẫn không đủ sức chứa.
Đúng là sức hút của trai đẹp thật là Vĩ Đại a a!
Cô trang điểm xong, đang hồi hộp đọc lại lời thoại bất giác tò mò coi khán giả có đến đông không . Bất quá vừa hé ra lỗ nhỏ của bức màn sân khấu thì bị cảnh đám đông làm cho dọa sợ. Hu hu... đông như thế này làm sao cô diễn đây!
- A... Mạc Thanh là cậu phải không? - Đình Doanh không biết ở đâu chui ra vui mừng hỏi cô. Ở đây là phòng hội trường cũng không thể cho người lạ vào được.
- Đình Doanh, mi sao lại vào được đây? - cô kinh ngạc hỏi nhưng cũng vui mừng không kém.
- Ha ha... ta mà có chuyện gì không làm được - Nó vểnh mặt lên nói, sau đó đi vòng qua cô nhìn chằm chằm - Mi... sau lại mặc đẹp thế này? Còn mặc đồ nữ nữa.. chẳng phải đây là trường nam sao?
- Xuỵt... nói nhỏ thôi! Ngươi chưa biết gì sao?- Cô nghe nói nói cũng từ tốn giải thích - Ta là đóng Juliet đó!
- Cái gì? Tin động trời này mà lại không nói cho ta biết.... - Nó tính vung tay đánh cô một cái bất quá lại bị kéo đi.
- Cô gái này... sau lại vào được đây - Nhược Gia từ đâu xuất hiện nhìn Đình Doanh nói rồi ra lệnh cho mấy tên bảo vệ - Mấy anh đem cô gái này ra khỏi đây đi.
- Nè.. nè.. khoan đã tôi tự đi được mà - Đình Doanh hốt hoảng quay đầu chạy - Thanh Mai gặp lại sau!
Sau đó là chạy mất hút ngồi vào khán đài. Cô thật hết nói nổi với nó rồi.
- Mạc Thanh, cậu sẵn sàng chưa? - Nhược Gia quay lại hỏi cô.
- Tôi sẵn sàng rồi nhưng... khán giả đông quá... tôi hơi sợ - cô thành thật nói.
- Đừng lo, cậu hãy cố lên! - Nhược Gia vỗ vai khuyên cô rồi đi vào