Kể từ cái ngày mà con bé Naomi chịu mở lòng mình với tôi thì chúng tôi càng ngày càng thân thiết, chính vì lẽ đó mà chị Sakura cũng cảm thấy yên tâm hơn khi giao lại con bé cho tôi để làm công việc của mình. Trong khoảng thời gian này, tôi luôn là người dành thời gian ở cạnh và chăm sóc cho con bé mà có khi là hơn cả chị Sakura nữa. Còn về phần Naomi, con bé lúc nào cũng vui vẻ giống như những chú chim nhỏ vậy, rối rít bênh cạnh tôi để hỏi về thế giới bênh ngoài, tôi cũng đã kể cho con bé nghe tất cả mọi thứ mà tôi biết, nhưng có ai biết được rằng những điều có thể nói là đơn giản đó lại làm cho một con bé “khó gần” ấy lại hạnh phúc đến như vậy.Có lần khi tôi đến gần chậu cây mà con bé ngày nào cũng chăm sóc nhìn và quan sát một hồi tôi hỏi con bé “Em có muốn trồng một loại cây gì khác không? Một cây hoa cúc chẳng hạn!”, con bé nhìn vào chậu cây rồi lắc đầu lia lịa “Không đâu.Cây này của em sắp ra hoa rồi!”, tôi nhìn con bé mỉm cười vì tôi biết chắc hẳn đó chỉ là một cây cỏ dại thôi, một loại cỏ dại mọc ven đường mà tôi có thể bắt gặp ở bất cứ đâu và hiển nhiên là cũng không thể nào ra hoa được, nhưng nghĩ lại thì dường như con bé đã dành rất nhiều thời gian để chăm sóc nó chính vì lí do này đó nên tôi cũng không nỡ nói ra. Con nghĩ trầm ngâm nhìn vào chậu hoa một hồi