Những ngày Naomi trở lại khu điều dưỡng, không khí xung quanh như vậy cũng vui tươi hẳng ra, mọi thứ như dần trở lại như ban đầu, đó cũng chính là lúc tôi nhận ra rằng mình sắp phải rời khỏi chỗ này. Thời hạn thực tập của tôi ở đây cũng dần hết, đó cũng chính là điều mà đáng lí ra tôi nên cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng đổi lại tôi lại cảm thấy tiếc núi vô cùng. Các bạn cũng như vậy phải không? Khi đã quen với một việc gì đó thì thật khó để cho chúng ta quên đi nó. Tôi cũng như vậy, vì thế nên việc tôi cần làm lúc này là hoàn thành lời hứa của mình dành cho con bé Naomi. Tôi bước đến gần con bé mặc cho con bé đang mãi miết ngắm nhìn những bông hoa, tôi cất tiếng hỏi “Em vẫn còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ! Giờ đã đến lúc rồi đấy!” Con bé nghe vậy liền vui mừng nhảy xổ vào ôm chầm lấy tôi. Như lời hứa, ngày hôm sau tôi xin phép trường khoa và bệnh để cho tôi dẫn con bé ra ngoài dạo chơi và cũng đã được sự đồng ý. Chính vào lúc này, tôi thật sự mong chị Sakura có thể đi cùng nhưng chị ấy lại bận việc vì thế nên tôi buộc phải một mình dẫn con bé ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, mọi thứ xung quanh điều trở nên vô cùng mới lạ đối với con bé, tôi dẫn con bé dạo một vòng thành phố xem hết tất cả mọi thứ ở đây, mọi thứ mà đáng lí ra một đứa bé