Henry Listyoon đã kể rằng:
Tôi là một Hoàng Tử trên đất nước rộng lớn và hùng mạnh mang tên Nam Chu Quốc.
Sinh ra trong gia đình đế vương danh cao vọng trọng, cuộc sống của tôi chính là ước mơ của hằng hà sa số người bên dưới...!Nhưng mà...!Có mấy ai hiểu được sự khốn khổ của cái danh Con Nhà Hoàng Gia ấy chứ?
Năm lên 5 tôi còn bập bẹ chưa nói được một chữ trong khi các vị hoàng huynh hoàng tỷ đã được học chữ đọc thơ.
Cảm giác lúc đó tôi như người thừa thải trong cái đại gia đình này vậy...!Phụ hoàng lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào Nhị Hoàng Huynh tài năng hay Đại Hoàng Huynh lanh lợi hoạt bác...!Còn tôi mặc dù là Tam Hoàng Tử...!Mặc dù là đích tử duy nhất của Hoàng Hậu đi nữa, ông ấy vẫn không một lần nhìn đến người con trai này...
Cũng vì sự bất tài này của tôi đã vô tình đẩy mẫu thân vào tình thế khốn khổ đến cùng cực.
Bọn họ bảo tôi chính là tai ương đầu thai vào hoàng gia...!Tôi chính là thứ mang lại xui xẻo cho quốc gia này.
Điều đó trực tiếp ảnh hưởng đến danh tiếng của mẫu thân tôi khiến bà bị các quan viên trong triều chỉ trích thậm tệ.
Bấy giờ tôi vô cùng tuyệt vọng chạy đến cầu xin phụ hoàng.
Mong một lần người có thể bỏ qua cho mẫu hậu.
Với tôi lúc đó chỉ cần bà ấy sống tôi thế nào cũng chẳng sao cả...
Tất cả từ cầu xin đeo bám tôi cũng đã cố hết sức nhưng phụ hoàng vẫn nhất mực kiên quyết xử phạt mẫu thân theo lời của quan viên trong triều.
Tôi còn nhớ rất rõ...!Phụ Hoàng từng đứng trước mặt văn võ bá quan nói rằng
- Hoàng Hậu bất tài vô dụng sinh ra một đứa trẻ câm khiến long mạch bị lung lay! Đúng là một thứ bỏ đi không hề đáng nhắc đến...Tất cả vận xui cũng từ ả ta mà ra!
Lúc đó lòng tôi như chết lặng...!Tôi có thật sự xui xẻo đến mức đó hay không? Phụ Hoàng dù gì con cũng là con ruột người tại sao người lại đối xử với con như thế chứ?
Mẫu thân tôi ngậm ngùi quỳ giữa đại điện gập đầu đến chảy máu xin tha cho tôi...!Còn tôi chỉ biết đứng một bên nhìn người bị sỉ nhục mà chẳng thể làm gì được...
- Mẫu thân ơi....
Giọng tôi khẽ cất lên làm mọi người kinh ngạc.
Mẫu thân tôi đã ngay lập tức đứng dậy tát tôi một cái rồi quát lớn bảo tôi – Câm miệng...
Vì còn quá nhỏ để biết đâu là sự bảo vệ và đâu là sự ghét bỏ.
Tôi cứ ngỡ người đã không còn yêu thương tôi nữa mà uất ức khóc ầm lên khiến cả đại điện xôn xao.
Phụ Hoàng tôi tức giận giam 2 mẹ con tôi vào lãnh cung ngay sau đó...
Lúc ở lãnh cung mẫu thân tôi cũng biết bản thân đã mang thai.
Thời gian sau người đã vất vả sinh đứa em ra nuôi dưỡng nó cùng tôi 3 năm trời.
Vào ngày nọ, cơn mưa tầm tã ập đến khiến tôi và em sợ hãi nép vào vòng tay mẹ.
Vài người mặc quan phục bước vào nói với mẹ tôi – Hoàng Thượng khẩu vụ chỉ được nuôi 1 trong 2 đứa con! Nếu không tuân theo sẽ giết tất cả!
Nói rồi hắn lạnh lùng quay bước rời đi.
Thời khắc ấy tôi biết mình phải làm gì...!Là một người anh tôi không thể để đứa em nhỏ chịu tổn thương như thế.
Tôi khẽ nói với mẹ - Người hãy giết con để em được sống...!Dù sao con cũng là nguyên nhân đưa người vào nơi đây...
Mẹ tôi hôn lên tóc tôi bảo – Henry con luôn là người mẹ thương nhất...!Dù có thế nào mẹ vẫn luôn yêu thương con mà! Nên con đừng tự trách bản thân mình như vậy!
Vì không muốn tôi phải chịu khổ cũng như giải thoát cho đứa con tội nghiệp...!Bà đã quyết định nhẫn tâm giế.t chết đứa em trai trước mặt tôi.
Đó như một cú sốc đầu đời khiến tôi kinh hãi tột độ...
Từng lời bà nói tại thờ khắc đó chính là một vết sẹo không bao giờ lành, động lại tận sâu nơi tâm tối nhất cõi lòng tôi
- Trong Hoàng Tộc...!Con không thể nương tay với bất kì ai...!Henry...!Mẹ không cho con được vinh quang của một Đích Tự mẹ không cho con được cuộc đời con mong muốn...!Nhưng tại thời khắc này...!Mẹ sẵn sàng làm tất cả để con có thể tiếp tục sống...!Hoàng Tộc lẫy lừng này chính là nơi lạnh lẽo nhất của lòng người...!Nên con đừng sống cuộc đời như mẹ...!Kết cục của kẻ nhu nhược tin vào thứ tình yêu không có thật của bật đế vương...!Mẹ cũng mong...!Sau này con có thể đối xử thật tốt với người con thương yêu...!Đừng để cô ấy giống như mẹ...!Cũng đừng biến bản thân mình thành người con hận...! Henry à...
Bà đã một lòng yêu thương kẻ ép bà đến con đường cùng, hắn ta đã dần giế.t chết bà trong nỗi đau qua hằng thập kỷ...!Bà vẫn cố gắng sống vì đứa con vô dụng này...!Tôi cảm thấy bản thân như kẻ vứt đi...!Lúc đó tôi còn tưởng bản thân là một sao chổi đúng như lời phụ hoàng nói...!Nhưng mà...!Dù tôi có vô dụng đến đâu đi nữa mẹ tôi vẫn luôn ở bên an ủi động viên tôi với gương mặt hiền từ ấy...
Dù điều bà làm có tàn nhẫn nhưng sau tất cả tôi hiểu được lòng yêu thương của bà to lớn đến không thể so sánh với bất kỳ thứ gì...
Ngày tháng trong lãnh cung mẹ đã dạy tôi cách trồng rau, nuôi gà, nuôi cá, nấu ăn, quét sân, giặc giũ quần áo, dọn dẹp nhà...!Rất nhiều thứ
Là mẫu nghi thiên hạ bà tinh thông thuật pháp, cầm kì thi hoạ.
Tài năng của bà không ai có thể so bì giờ lại bị hao mòn nơi lãnh cung tâm tối này...!Bà không biết võ hay kiếm thuật nên chỉ dạy tôi những kỉ nghệ của một nữ nhân.
Với bà dù tôi là nam hay nữ cũng đều như vậy...!Bởi một người với tư duy vượt trội như bà điều đó không quan trọng nữa! Chỉ cần tôi thích học bà biết bà điều có thể dạy!
6 năm trôi qua tôi đã lên 11 tuổi.
Tuy có hơi ít tuổi nhưng tôi rất tự tin gánh vác hết công chuyện trong lãnh cung giúp mẹ.
Người cũng thương không để tôi phải động tay chân quá nhiều...!2 mẹ con mỗi buổi lại rộn ràng tranh nhau làm việc không ai nhường ai.
Có lẽ đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất lúc mẹ còn ở bên.
Cho đến khi...
Vào một ngày hắn ta...!Tên cẩu hoàng đế lại đến cầm theo thanh kiếm tìm tôi...!Lúc nhìn thấy thân hình mảnh mai của tôi hắn còn cười đùa rằng – Nhìn con chả khác nào cô ta nhỉ?
Nói rồi hắn quăng cho tôi thanh kiếm nói thêm – Đi giết bà ta! Làm được con sẽ được giải thoát khỏi đây...
Lòng tôi chứa đầy câm hận vội rút thanh kiếm đâm về phía hắn ta, một nhát giết hắn ngay tại đây.
Tất cả hận thù đồn nén bấy lâu tưởng chừng như được giải bỏ thì ngay lúc đó...Mẹ tôi đã chạy đến đỡ cho hắn 1 nhát chí mạng thẳng vào tim.
Thanh kiếm do chính đôi bàn tay tôi xuyên thẳng qua tim bà.
Thời khắc định mệnh thứ bà quan tâm cuối cùng không phải người con này mà chính là tên cẩu hoàng đế ấy...!Giọng yếu ớt mẹ tôi bảo:
- Henry...!Không được làm hại cha con....
Tôi bàng hoàng rút thanh kiếm ra nhàu đến ôm lấy mẹ gào lên trong tuyệt vọng.
Tôi thật sai lầm khi không nghĩ đến hậu quả về sau, tự ý quyết định hành động bồng bột của bản thân.
Để rồi lăm vào tình cảnh bi đát như hiện tại
Mẹ tôi im lặng nhìn tôi rồi đưa viên nội đan của người cho tôi...!Đôi tay đã đẫm vết máu người chạm lên gương mặt tôi nở nụ cười hiền dịu
- Sau này...!Hãy đối xử với người con yêu thật tốt hiểu chưa....
Tôi ôm lấy mẹ gào khóc - Mẹ ơi...!Đừng bỏ con mà...!Mẹ ơi...!Con nghe lời mẹ mà...!Con không muốn đi đâu...!Mẹ ơi...
Để tôi bình tĩnh giây lác hoàng đế hắn ta đi đến bên cạnh tôi ngã quỵ xuống đất, hắn ôm lấy xác mẹ tôi lẵng lặng đứng đậy đi về hướng mặt trời – Kiếp sau...!Anh nguyện sống một cuộc đời bình thường để yêu em...!Anh không đòi thứ gì nữa...
Dối trá...!Tất cả là dối trá.
Lòng tôi rối bời không thể hiểu tại sao lúc đó hắn ta lại không ra tay bảo vệ mẹ mà một mực ép bà vào nơi lãnh cung này...!Tại sao lúc trước lại phải ép bà phải giết con mình để bảo toàn tính mạng...Tôi không thể hiểu hắn ta đang làm gì hay nghĩ gì...!hay hắn thật sự đã điên rồi...!Điên thật rồi...
Tôi như con người mất hồn một lúc, nhưng ngay sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôi dùng pháp thuật mẹ đã dạy mà dịch chuyển ra khỏi Hoàng Thành đi đến nơi xa nhất...
Đang giữa mùa đông tuyết phủ trắng xóa.
Tôi vấp ngã trên ngọn đồi hoang vắng không một bóng người...!Nhìn quanh tôi chỉ thấy mình đã bỏ Hoàng Thành một khoảng rất rất xa...!Dù có ngắm nhìn đến thế nào Hoàng Thành Nam Chu vẫn xa hoa lộng lẫy đến không thể tưởng tượng...!Bảo sao biết bao kẻ vì tranh đoạt vương vị đã ngã xuống dưới cái danh Hoàng đế ấy...
Tôi nằm co ro thân thể mệt mỏi trong tuyết trắng mơ về ngày thắng vui vẻ lúc trước giờ chỉ còn là kí ức...!Tôi muốn cơn tuyết này có thể g.iết chết tôi một cách thật nhẹ nhàng để tôi giải thoát khỏi một đời khốn khổ này...
Lúc tuyệt vọng nhất tôi nghe một giọng nói ấm áp gọi – Anh gì ơi...!Anh ơi...
Tôi hờ hững mở mắt nhìn rồi chả quan tâm đến nữa
- Ơ kìa...!Anh đang lạnh lắm đúng không...!Em ôm anh để sưởi ấm được chứ..
Còn tưởng là ảo giác tôi gật đầu đồng ý.
Cô ấy dùng mấy chiếc đuôi quấn tôi lại đưa tôi về ngôi nhà tranh nhỏ của cô.
Chút sau tôi đã cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Nằm trên giường tôi khẽ mở hờ đôi mắt ngó nhìn xem người vừa gặp là ai.
Cô ấy là cửu vĩ hồ ly một tinh linh tuyết...!Lúc đó vì quá mệt mỏi nên tôi đã vội ngất đi.
Hài hước nhất là khi tôi cứ ngỡ mình được về thiên đường rồi...
Cho đến khi tôi tỉnh lại...!đập ngay vào tai tôi lúc này là lời đề nghị - Em đưa anh về nhà ba mẹ em được không?
Cô ấy bảo sẽ đưa tôi về nhà bố mẹ khiến tôi tỉnh ra bản thân mình vẫn còn sống...
Thấy tôi đơ thờ em cũng nói tiếp – Mà lúc nào em tìm được nhà mới đưa anh về được nha! Hihi
Em nhìn tôi nở nụ cười ngây ngô rồi ngồi xuống nhúm cái bếp lên sửi ấm.
Trời quá rét trong nhà chỉ có chiếc chăng nhỏ, nó còn không đủ để đắp cái thân xác dài ngoằn của tôi.
Nhìn quanh căn lều này tôi thấy một nhúm bông bên cạnh em.
Hết cách tôi đành mặc dày lê lết xuống sàn nhà nép sau lưng em đắp ké.
Em quay đầu xoa đầu tôi – Anh lạnh hả...
Tôi ngại ngùng đáp - Ờ...
Em hiện ra thêm 6 cái đuôi nữa đắp lên cho tôi ấm.
2 tay em để lên đầu tôi vuốt ve âu yếm – không sao không sao...!Em đắp cho anh nè!
Tuổi nhỏ vô tri em không sợ tôi làm gì em mà ngày ngày hiện thân hồ yêu dùng 9 chiếc đuôi mềm mại làm chăn cho tôi ngủ qua hết mùa đông năm đó.
Tôi rất ít nói nhưng em ấy lại nói rất nhiều...!Một người kể một người nghe...!từ miệng em kể tôi biết em là trẻ mồ côi được một nhà quý tộc