“Con có nhìn thấy rõ mặt của chú ấy không?”
“Chú ấy đẹp trai, giống con.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì bật cười, sau đó cũng con rời khỏi tiệm thú nhồi bông.
Cô vẫn không ngừng lo lắng, lỡ người tặng con bé gấu bông có ý đồ gì đó thì sau này thảm rồi.
Trên đường đi về, cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ, hơn nữa còn lo đến tương lai của Thẩm Kim Vũ.
Con bé ngây thơ như vậy, gặp người đối tốt với nó một chút liền nhận định người đó là người tốt.
Nhất định không thể để con bé bị người ta lợi dụng.
Sau khi đưa con gái về nhà trọ, cô lập tức về nhà.
Thẩm Kim Vũ thấy mẹ rời đi cũng không khóc không nháo như ngày trước, vì nhận thức của cô bé đã ngày càng rõ ràng.
Chỉ là con bé từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, cô cảm thấy xót xa.
Khi vừa bước chân vào trong nhà, cô liền thấy Hoắc Viễn Thành đang ngồi trên sofa.
Sắc mặt của hắn không tốt khiến cô phải dè chừng.
Dạo gần đây hắn luôn như vậy, thậm chí là không thèm quan tâm gì đến cô.
Điều này khiến cô vô cùng thoải mái, mỗi ngày có thể tự do, nhưng đồng thời cũng phải cẩn thận đến mẹ chồng.
Có trời mới biết, hiện tại Hoắc Viễn Thành có bao nhiêu tức giận.
Hắn không muốn nhìn thấy mặt của cô, chính vì vậy nên luôn làm lơ sự xuất hiện của Thẩm Họa Minh, cũng như điều trước đây hắn đã từng làm.
Nhưng mà càng hốt lờ, hắn lại càng để ý chuyện giữa cô và Hoắc Tịch Sâm, càng để ý hơn chuyện vừa rồi hắn gặp được một cô bé có nét giống cô.
Sau khi bàn chuyện với đối tác, hắn ra ngoài đi dạo thì cô nhóc ấy đụng vào.
Hắn cảm thấy có chút gì đó thân thuộc thì bắt chuyện với cô bé.
Ai ngờ càng nói chuyện thì càng hợp nhau, càng nhìn anh lại càng nhớ đến nét mặt của người nào đó, chỉ là nhất thời không nhớ được người đó là ai.
Cho đến khi con bé chỉ Thẩm Họa Minh ở đằng xa.
Chuyện này là sao? Thẩm Họa Minh có đứa con gái này từ khi nào? Cô đã phản bội hắn sao?
Càng nghĩ, hắn lại càng tức.
Nhưng Thẩm Họa Minh không để ý, cứ thế bước lên lầu.
Trong đầu cô chỉ đang nghĩ kế sách nhanh chóng ly hôn với Hoắc Viễn Thành, sau đó rời khỏi nơi này.
Không phải là cô sẽ bỏ trốn, mà là muốn chuyên tâm điều tra chuyện của mẹ năm đó mà không gặp bất cứ một trở ngại nào.
Nay Thẩm Kim Vũ đã về, cô cũng không cần phải hạ mình mà làm kẻ hầu người hạ trong nhà họ Hoắc nữa.
Hoắc Viễn Thành thì không dứt khoát được như vậy.
Hắn nghĩ rằng cô không phải là người hại hắn năm đó, nhưng chuyện của đứa bé kia là như thế nào?
Nhìn bóng lưng đang đi lên cầu thang, anh tự hỏi người phụ nữ này có bao nhiêu bí mật?
Sau khi cô khuất hẳn sau bức tường, điện thoại của hắn bắt đầu đổ chuông.
Người ở đầu dây bên kia chính là người hắn thuê điều tra chuyện năm đó.
“Có kết quả rồi?”
“Đúng vậy, nhưng chỉ tra được một phần.
Chi tiết thế nào thì đã bị người đứng sau che gần hết.”
“Nói.”
“Thẩm Họa Minh bị oan, nhận tội thay cho người em gái của mình.
Khi đó là cô ta gây tai nạn, nhưng nhờ có mẹ chống lưng nên Thẩm Họa Minh bắt buộc phải đến nhà anh để bù đắp tay Thẩm Liên Đình.”
Hắn nghe vậy thì nhíu mày, thì ra là đã trách nhầm cô.
Nhưng mà mẹ của hắn có sao lại nói dối?
“Điều tra được gì về người phụ nữ đó không?”
“Thẩm Liên Đình thì không có gì đặc sắc, nhưng điều đáng nói chính là mẹ của cô ta.
Bà ta là bạn thân của mẹ anh.”
Hoắc Viễn Thành nghe vậy thì mỉm cười.
Hắn đã từng tin tưởng người mẹ này, vậy mà bà ta lại che mắt hắn.
Bản thân ngu ngốc bao nhiêu năm, bây giờ mới sáng mắt ra.
Thẩm Họa Minh không phải là hung thủ, cũng không phải là đồng lõa.
Cô chỉ là một người vô tội bị kéo vào.
Rồi sau đó lại chịu uất ức ở nhà của hắn.
Hoắc Tịch Sâm chắc chắn là biết trước chuyện này không phải là do cô làm nên mới đối xử với cô như thế.
Vậy là từ đầu đến cuối, hắn hành xử như một con rối của bà mẹ kế.
Đúng vậy, sự thật không ai ngờ tới.
Bà mẹ hiện tại không phải mẹ ruột của