“Cô có thể đi ngay đêm nay.” Được đà, Hoắc Viễn Thành cất tiếng.
Cứ ngỡ cô sẽ cầu xin hắn cho ở lại mấy ngày, nhưng bây giờ trên mặt cô chỉ có nụ cười đắc ý.
Bước đến chỗ tủ quần áo, cô lôi chiếc vali ra, sau đó bắt đầu dọn đồ trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn.
“Cô đi ngay sao? Sắc trời cũng đã muộn, ai cho cô thuê nhà chứ?”
“Nó không phải chuyện của anh.
Chúng ta ly thân thì sau này ai cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình.” Cô lạnh lùng lên tiếng, giọng nói không hề mang chút tiếc nuối nào, động tác dọn đồ cũng vô cùng nhanh.
Cô đã muốn ôm con gái ngủ từ lâu lắm rồi.
Thẩm Kim Vũ chắc hẳn cũng đang ở nhà trọ chờ cô, con bé chắc hẳn cũng nhớ cô lắm rồi.
Sau khi đến nhà trọ, cô sẽ gọi Ninh Lạc Túy đến ở cùng vài ngày.
Càng nghĩ, động tác trên tay cô càng nhanh hơn, sự phấn khích hiện tại không ai có thể dập tắt nó.
Hắn càng nhìn càng khó chịu, cô muốn rời xa nơi này đến vậy sao? Muốn tránh khỏi hắn nhanh đến vậy sao? Không màng tới sắc trời đã tối mà muốn ra ngoài thuê nhà? Với số tiền mà cô có hiện tại thì có thể đi đâu xa chứ?
Mọi thứ trong vòng bốn mươi lăm phút đã thu dọn xong, cô thở phào nhẹ nhõm rồi xách vali rời khỏi phòng.
Trước khi đi còn ngoái lại nhìn gương mặt tối sầm của anh, cất giọng khiêu khích.
“Tạm biệt nha, chồng cũ.”
Sau đó cô đóng cửa lại, mặc cho sắc mặt của hắn đang kém dần.
Hoắc Viễn Thành ngồi xuống giường, chống cằm mà mỉm cười.
Không ngờ cô vậy mà lại khiêu khích hắn.
Để rồi xem những ngày tháng sau đó cô sống như thế nào.
Thẩm Họa Minh không quan tâm sau lưng mình có bao nhiêu hiểm họa, cô chỉ biết rằng bây giờ mình có thể đến bên con gái, ôm nó ngủ mỗi ngày, cùng con bé sống qua những ngày tháng hạnh phúc.
Tiền lương hiện tại của cô đủ để nuôi sống hai mẹ con, nếu kế hoạch thành công thì hai mẹ con cô sẽ có cuộc sống sung túc hơn nữa.
Những năm qua con gái cô đã chịu phải những uất ức không đáng có, nay cô sẽ đòi lại gấp bội.
Vừa đi, cô vừa nghĩ tới viễn cảnh sau này.
Và thứ cắt ngang suy nghĩ của cô chính là mùi khoai tây chiên và mùi bánh bao chiên từ một cửa tiệm gần đó.
Thẩm Kim Vũ rất thích ăn khoai tây chiên, nên có lẽ hôm nay nên đổi gió, mua cho con bé bánh bao rồi hẵng đi tiếp.
Nhớ cái lúc mà hai mẹ con cùng nhau ngồi trong quán ăn vặt, Thẩm Kim Vũ tham ăn đến mức cả phần tương ớt vẫn còn cũng không bỏ qua.
Cô cười thầm, mọi chuyện đã trôi qua quá lâu rồi, đến mức cô còn suýt chút nữa quên đi những thứ mà mình thích làm cùng con nhất.
Đến nhà trọ, cô thấy con gái mình qua cửa sổ vẫn đang cười đùa với bà chủ ở trong phòng thì tiến tới.
Thẩm Kim Vũ nghe thấy tiếng bước chân, cô bé liếc ra ngoài thì nhìn thấy mẹ.
Đôi mắt sáng rực, miệng nhỏ hô to tiếng “Mẹ!” khiến cho bà chủ giật mình, cùng cô bé đi ra ngoài cửa.
Thẩm Họa Minh thực sự là đã trở lại, trên tay ngoài vali ra còn có một túi đồ ăn.
Không ngờ nhanh như vậy cô đã trở lại.
Bước tới, cúi đầu chào bà chủ, cô cất tiếng.
“Bà chủ, cháu muốn thuê một phòng.”
“Được được, chìa khóa đây, vẫn là căn phòng đó.” Bà chủ nhà nghe vậy thì niềm nở đưa cho cô chiếc chìa khóa nhà.
Thẩm Kim Vũ đang ôm chân mẹ thì càng thêm phấn khích, cô bé ngước nhìn cô, giọng nói đáng yêu vang lên.
“Mẹ sẽ ở đây cùng với tiểu Vũ luôn chứ?”
“Đúng rồi, từ giờ chúng ta lại tiếp tục ở đây.” Cô mỉm cười, dịu dàng xoa đầu con bé.
Con gái nhỏ của cô quả thực rất dễ thương, phiền muộn của cô cứ thế bị gió cuốn đi.
“Vậy chuyện bên nhà chồng con thì sao? Xử lý xong chưa?” Bà chủ tốt bụng hỏi.
Nhưng lại khiến cho sắc mặt cô tệ hẳn đi.
“Tạm thời con mới ly thân chồng thôi ạ, hắn không đồng ý ly hôn.”
“Thôi, ly thân cũng được.” Bà