“Này này, tốt xấu gì tôi cũng đưa tin cho cậu đấy, nên biết ơn người ta một chút chứ?”
“Tạ Lạc Thần, cậu bớt nói chút thì có thể ở lại.” Thấy hắn không có ý định đi, anh ngỏ lời muốn hắn ở lại.
Người bạn này không có liêm sỉ, chỉ cần nói hai ba câu là đã có thể giữ hắn lại.
“Coi như cậu biết điều.” Tạ Lạc Thần nghe vậy thì mặt dày ngồi xuống, đắc ý mà gọi món.
Ở bàn đối diện, Thẩm Kim Vũ cũng mỉm cười nói chuyện với mẹ, còn món ăn thì để Hoắc Tịch Sâm gọi.
Trong khi đang chờ đồ ăn, cô cảm thấy có chút khó chịu liền đứng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.
Hoắc Viễn Thành nhân cơ hội, đi theo cô.
Đợi trước cửa nhà vệ sinh một lúc mới thấy cô ra, anh lập tức lên tiếng: “Nhanh như vậy mà đã muốn hẹn hò với anh trai tôi rồi, cô có ý đồ gì đây?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, đây chỉ là một bữa cơm bình thường.” Cô lên tiếng trả lời, giọng nói lạnh lùng như thể anh là một kẻ phiền phức đang quấy rầy cuộc sống của cô vậy.
“Đứa trẻ đó là ai?” Anh nhanh chóng vào chủ đề trước khi cô đi khỏi.
Đôi chân của cô dừng lại vài giây rồi lạnh lùng trả lời: “Liên quan gì đến anh?”
“Tốt nhất đó không phải là con riêng của cô, nếu không đừng hòng tôi để nó sống yên ổn.”
Nghe vậy, cô quay lại, tiến tới trước mặt anh, túm lấy cổ áo anh rồi kéo sát người mình, gằn giọng: “Tốt nhất đừng có làm bậy, đứa bé đó không phải là người anh muốn đụng vào thì đụng vào đâu.”
Nói xong, cô đẩy anh ra xa rồi rời khỏi.
Hoắc Viễn Thành lần đầu tiên nhìn thấy cô lo lắng vì một người khác, trong lòng anh có chút khó chịu nhưng vẫn nén xuống.
Đến khi quay trở lại, trong đầu anh vẫn còn thắc mắc.
Nhưng trước đây anh luôn tìm mọi cách ức hiếp cô, bây giờ muốn nói chuyện đàng hoàng cũng khó.
Vừa ngồi xuống ghế, Tạ Lạc Thần đã cất tiếng hỏi: “Chuyện gì mà vào toilet lâu thế?”
“Đứa bé kia, tôi cảm thấy hơi quen quen.” Đôi mắt của Hoắc Viễn Thành hướng đến Thẩm Kim Vũ.
“Có nhiều chuyện tôi mới điều tra được, chưa có bằng chứng xác thực.” Tạ Lạc Thần lên tiếng.
“Nói xem.”
“Trước khi lấy cậu, hình như Thẩm Họa Minh còn có một đứa con.
Sau đó không biết vì lý do gì mà con bé mất tích, rồi cô ả ra nhận tội trước mặt mẹ cậu.”
“Cậu chắc chắn cô ta vô tội?” Anh nửa tin nửa ngờ, bấy lâu nay luôn cho rằng cô chính là kẻ năm đó đã hãm hại mình nên luôn tìm cách làm khó cô.
“Chắc chắn, tôi có người quen làm cảnh sát mà, chuyện này điều tra không khó.”
Tạ Lạc Thần đang huyên thuyên thì bỗng nhiên sững người, nhìn sắc mặt đen kịt của Hoắc Viễn Thành.
Trước đây anh rất ghét vợ mình, thậm chí là cho dù bản thân không thể cử động